*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không phải như thế, rõ ràng là Lý Nhược Nam tự mình xui xẻo, đạo diễn Trần muốn vu oan hãm hại cho Trịnh Khánh Vân, tổng giám đốc Tiền không thèm nói đạo lý, vì thế mới lấy Trịnh Khánh Vân ra phát tiết.”
“Hơn nữa tổng giám đốc Tiền kia cơ bản không phải người, ông ta chính là có tâm tư khác”
Một người chị em tốt không nhịn được, lúc này nhanh chóng kể lại sự thật cho Bùi Nguyên Minh.
Đồng thời vạch trần chuyện Tiền Chấn Hưng thiếu chút nữa chơi Trịnh Khánh Vân trước mặt mọi người, nếu như không phải tính cách cách của Trịnh Khánh Vân cương liệt, chỉ sợ kết cục của cô ấy sẽ càng thêm thê thảm.
Lúc đầu Bùi Nguyên Minh quả thật vô cùng tức giận, nhưng sau đó cả người anh bình tĩnh lại.
Anh rõ ràng, chuyện này chắc chắn là bố cục nhằm vào Trịnh Khánh Vân.
Thậm chí Lý Nhược Nam bị thương, chạm vào vảy rồng của tổng giám đốc Tiền đều nằm trong tính toán của kẻ kia.
Nhưng cho dù kẻ sắp xếp những chuyện này là ai thì hành động của đám người Tiền Chấn Hưng vốn dĩ nên bị trừng phạt.
Bùi Nguyên Minh còn chưa mở miệng thì nữ nhân viên kia đã tức giận nhìn cô gái vừa đứng ra nói chuyện.
“Đồ diễn viên thối tha, cô thể mà dám chỉ trích đạo diễn Trần và tổng giám đốc Tiền hả? Có tin tôi báo cáo chuyện này cho hai người bọn họ biết không? Tôi cam đoan cô không gánh được trách nhiệm đâu, cho dù không chết cũng bị lột mất một lớp da" Nhân viên kia nhìn chằm chằm vào cô diễn viên đứng ra nói chuyện, cảm thấy người phụ nữ này không sợ chết.
Chẳng lẽ bài học từ Trịnh Khánh Vân còn chưa đủ à? Cô gái kia hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, vô thức trốn sau lưng Bùi Nguyên Minh, có chút sợ hãi.
“Cô yên tâm đi”
Bùi Nguyên Minh bảo vệ mây cô gái ở sau lưng.
“Bọn họ không bắt nạt được cô đâu, hơn nữa về sau chuyện giải trí ở thủ đô này tôi bao hết”
Nhân viên cười lạnh một tiếng, đáp.
“Ôi chao? Thằng nhà quê, tuổi không lớn lắm, nhưng mạnh miệng thật đầy”
“Chuyện ở giới giải trí thủ đô này, anh bao hết? Anh là cái thá gì chứ?”
Cô ta dùng chiếc điện thoại Iphone trong tay chỉ vào Bùi Nguyên Minh.
“Tôi khuyên anh một câu, nhanh làm cho con khốn này tỉnh lại, nói mật khẩu cho tôi biết”
Bùi Nguyên Minh cau mày nhìn chiếc điện thoại trong tay cô ta, lạnh lùng nói.
“Cô chiếm đồ của Khánh Vân làm của riêng ư?”
“Cái gì mà chiếm làm của riêng chứ? Tôi cũng đâu có ăn trộm, thứ này là do tổng giám đốc Tiền đưa cho tôi đấy!" “Một xu cũng không liên quan gì đến Trịnh