*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùi Nguyên Minh tùy ý dùng điện thoại gửi một tin nhắn, sau đó mở khóa dây an toàn của Uông Linh Đan.
Uông Linh Đan có chút sững sờ: “Bùi Nguyên Minh, bây giờ anh đang định làm gì thế?”
“Cô lái xe quá chậm, để tôi tới đi”
Bùi Nguyên Minh trực tiếp vượt qua hộp kê tay, lách người sang, chính mình ngôi ở sau lưng của Uông Linh Đan.
Uông Linh Đan vô thức rụt người lại, giống như cả người rúc trong ngực Bùi Nguyên Minh.
Hơi thở của hai người hòa vào nhau, vô cùng mập mờ.
Cảnh tượng này khiến gương mặt Uông Linh Đan đỏ ửng, dù sao đã lớn như thế, đây là lân đầu tiên cô ta cùng một người đàn ông tiếp xúc thân mật như vậy.
Chẳng qua lúc này đây Bùi Nguyên Minh không để ý đến người đẹp trong ngực, mà chính là ra hiệu cho Uông Linh Đan đến chỗ ghế lái phụ, sau đó anh mới kéo dây an toàn lên.
“Grừt”
Chiếc xe Ferrari 488 được điều chỉnh sang chế độ thể thao, trong lúc nhất thời, động cơ xe phát ra tiếng gầm rú, điên cuồng lao về phía trước.
Mà chiếc xe Toyota đang không nhanh không chậm đi ở phía sau giống như đã nhận ra được điều gì đó, lúc này đây cũng không che giấu nữa mà chính là đằng đẳng sát khí lao đến.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hờ hững, tùy ý mở điện thoại di động ra nhìn thoáng qua bản đồ hướng dẫn, sau đó tay lái nhanh chóng xoay chuyển, xe đánh lái theo một đường cong khó có thể tưởng tượng được, sau đó hướng về phía một con đường núi.
Hai chiếc xe ngông cuồng kia không có bất kỳ ý định dừng lại nào mà chính là theo sát chiếc xe Ferrari tiến về phía trước.
Chẳng qua dù sao cũng là xe địa hình, tuy tính năng tốt nhưng tốc độ không thể so được với Ferrari, trong lúc nhất thời bọn chúng không đuổi theo kịp.
“Đây là người nhà họ Uông các cô ư?”
Bùi Nguyên Minh vừa lái xe, vừa hiếu kỳ hỏi.
“Không phải, tôi nghi ngờ là người của Chân Vũ Long.”
Vẻ mặt Uông Linh Đan nghiêm túc đáp.
“Bùi Nguyên Minh, Chân Vũ Long là một tên điên.
Chuyện liên quan đến tôi, anh ta tuyệt đối sẽ không nương tay đâu”
“Hiện tại anh muốn đi cũng không còn kịp nữa rôi”
“Cách duy nhất chính là báo cảnh sát”
Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, nói.
“Chỉ là mấy tôm tép nhãi nhép mà thôi, không cần thiết phải làm như thế”
“Tôi sẽ nhanh chóng giải quyết được đám người này”
Nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của Bùi Nguyên Minh, Uông Linh Đan thở ra một hơi.
Chẳng qua trong mắt cô ta lóe lên vẻ không thể tin nổi.