*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đã lục soát cả biệt thự số một này một lần, trừ những cao thủ của Bách Lạc Môn thì đối phương chỉ có một mình Bùi Nguyên Minh.
Lúc này Đại Hùng lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Đại ca, thằng nhóc này chỉ làm ra vẻ bí ẩn thôi”
Tất nhiên là sau đêm chịu thiệt trong tay Bùi Nguyên Minh hôm đó, Đại Hùng vẫn đang kiêm chế chờ đến ngày hôm nay.
Lúc này Bùi Nguyên Minh đã bị đám người bọn họ bao vây, trong mắt Đại Hùng thì Bùi Nguyên Minh chết chắc rồi.
“Không có mai phục, hệ thống phòng thủ dễ dàng bị chúng tôi giá hủy, đơn giản mà nói cậu không hề có bất cứ sự chuẩn bị nào”
“Tôi thật sự khâm phục sự dũng cảm của cậu, bởi vì cậu lại còn dám đứng trước mặt tôi.
”
“Cậu nói là cậu chờ tôi, chờ tôi làm gì? Chờ tôi đến giết cậu sao?”
Định Nam Hành có vẻ háo hức nhìn Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh không nhanh không chậm uống nước, tiện thể tìm một ghế sofa ngôi xuống, hai chân bắt chéo, thản nhiên nói: “Tôi và Chung Thanh Tùng có xung đột, phá hủy kế hoạch tỉ mỉ của anh ta, còn tiện tay giết chết người của Long Môn thủ đô.
”
“Mà các người đã tìm được dấu vết của viên kim cương.
”
“Hôm nay mấy người lại biết được Uông Vĩ Thành cố gắng lôi kéo tôi.
”
“Các người sợ tôi lọt vào mắt xanh của Uông Vĩ Thành, hay là nói các người sợ vì tôi mà Chân Vũ Long không xuống tay được với Uông Vĩ Thành, từ đó kế hoạch khống chế phân hội Long Môn ở thủ đô sẽ thất bại.
”
“Vì thế hiện tại cho dù Chân Vũ Long còn chưa từ Yến Kinh quay vê, anh đã vội vàng tới tìm tôi”
“Anh cho rằng phải giết tôi trước thì mới không uổng phí nỗ lực của Chân Vũ Long ở Yến Kinh!" “Xem ra là việc tôi cỗ ý cho người tung tin đồn Uông Vĩ Thành xem trọng tôi thì anh đã đứng ngồi không yên.
”
“Chỉ là tôi không ngờ đến Đinh Nam Hành anh lại thấp thỏm không yên như vậy, tôi mới tung tin chưa đến một tiếng mà các người đã tới rồi”
“Người không đủ kiên nhẫn thì sẽ làm hỏng việc nhiều hơn làm được việc đấy”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh cảm khái, biểu cảm lạnh lùng.
Nụ cười trên mặt Đinh Nam Hành từ từ biến mất, nhưng mà sát ý trong đôi mắt càng nhiều: “Ý cậu là, tất cả những chuyện, từ việc mâu thuẫn với Chung Thanh Tùng cho đến việc ngày hôm nay được Uông Vĩ Thành mời đi đều là do cậu cố ý gây nên”
“Mục đích của của cậu là muốn tôi đứng ngồi không yên, trước khi thế tử Chân quay lại thủ đô thì ép tôi tham gia vào chuyện này?”