*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cậu Bùi, rốt cuộc đây là..."
Vẻ mặt Lâm Khang Dụ khó coi, ông ta cảm thấy được chuôi đao này không ổn theo bản năng, nhưng không thể nói nên lời không ốn chỗ nào.
Bùi Nguyên Minh cau mày, híp mắt nhìn một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Nếu tôi đoán không sai, đây là thần khí thất truyên của Thổ Ngự Môn Gia trong truyền thuyết, Yêu Đao Thôn Chính”
“Nhưng mà thanh đao này đã sớm thất truyên, không có khả năng xuất hiện mới đúng”
“Nếu là như vậy, năm đó Thổ Ngự Môn Gia làm thí nghiệm ở đây, mục đích là lợi dụng huyết khí và sát khí trong chiến tranh, đúc ra Yêu Đao Thôn Chính một lần nữa”
“Nhưng mà hẳn là đúc thất bại, nếu không chuôi đao này đã sớm bị mang đi, không có khả năng vẫn còn ở đây”
“Mà gần đây có đủ mũi nhọn chĩa về phía nhà họ Lâm ông, có khả năng là tới vì chuôi đao này.”
Đám Lâm Khang Dụ hoảng hốt, loại chuyện gần như trong truyên thuyết thần thoại này, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, sao bọn họ có thể tin tưởng? Mí mắt Lâm Khang Dụ giật giật điên cuồng, một lát sau nhỏ giọng nói: “Cậu Bùi, thứ này nên xử lý như thế nào đây?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nếu thứ này rơi vào trong tay người Đảo Quốc, có trời mới biết sẽ tạo ra tai nạn và rắc rối gì, biện pháp tốt nhất là hủy đi”
Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh lấy đường đao phong cách cổ xưa Lâm Mạn Ni tặng, chậm rãi rút ra.
“Keng”
một tiếng, đao mang hiện lên, cùng với một đao của Bùi Nguyên Minh chém hủy, trường đao Yêu Đao Thôn Chính hư hư thực thực của Đảo Quốc lập tức bị chém thành hai đoạn.
Trên lưỡi đao chất gỗ, có chất lỏng màu đỏ tanh hôi nhỏ ra.
Bùi Nguyên Minh cầm lấy cây đuốc, trực tiếp đốt lên.
Chỉ trong nháy mắt, khói đen cuôn cuộn mà lên.
Cũng lúc đó, trong thân các trên đỉnh núi của Đảo Quốc, một lệnh bài bằng gỗ đột nhiên vỡ vụn.
Một Âm Dương Sư đang ngồi khoanh chân trong thần các đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt đen trắng đan xen xuất hiện huyết sắc.
Bỗng nhiên mắt mũi miệng tai của ông ta chảy ra máu loãng đen xì, muốn truyền tin nhưng không kịp rồi...
Giải quyết xong chuyện nhà họ Lâm, Bùi Nguyên Minh bảo Lâm Mạn Ni đưa mình đi ngủ.
Nhưng bây giờ Lâm Mạn Ni không đưa Bùi Nguyên Minh về khách sạn Thế Kỷ, mà đưa anh tới khu biệt thự Hương Sơn.
Khu biệt thự này năm ở bên bờ sông thủ đô, phong cảnh rất đẹp, địa thế thoáng đãng, hơn nữa cách khu mua sắm cao cấp cũng gần.
Cả khu biệt thự chỉ có mười ngôi biệt thự, ngoại trừ con số bốn đen đủi bị loại ra, có giá trị cao nhất là biệt thự số một Lâm Khang Dụ đưa