*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùi Nguyên Minh không mở miệng nữa, mà híp mắt, dùng ánh mất nhìn kỹ nhìn cả trang viên.
Dưới dẫn dắt của Lâm Mạn Ni, đám Bùi Nguyên Minh nhanh chóng tới sảnh trước của trang viên.
Ở sảnh trước có một chiếc xe Hongqui H9 mang biển 00001 ở thủ đô, đã nói lên thân phận của Lâm Khang Dụ.
Tuy Bùi Nguyên Minh sớm đã có suy đoán, nhưng lúc này xác nhận thân phận người đứng đầu thủ đô của Lâm Khang Dụ xong, anh vẫn có chút cảm khái thế giới thực nhỏ.
Mà nhìn chiếc xe này, Lâm Mạn Ni hơi sửng Nguyên Minh, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Nhưng không đợi anh ta nói gì, Lâm Mạn Ni đã nhìn về phía Lâm Khang Dụ, nói: “Ba nuôi, hôm nay con đúng lúc đi gặp cậu Bùi, cho nên dẫn cậu ấy cùng tới xem”
“Không phải lúc trước cậu Bùi giải quyết chuyện đó giúp chúng ta, con nghĩ cậu ấy sẽ có biện pháp.
”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, Lâm Khang Dụ hơi gật đầu, tiến lên cười nói: “Cậu Bùi, cậu có lòng.
”
Rất rõ ràng, đối với chuyện Bùi Nguyên Minh cứu mình một mạng, ông ta vẫn luôn cảm kích trong lòng.
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Ông Lâm nói quá lời rồi, tôi là may mắn gặp dịp nên đến xem, chưa chắc đã giúp được gì”
Trong đó chức trách của vệ binh rông, chính là che chở người có giá trị ở Đại Hạ.
Ngoại trừ nhân viên chính phủ cấp cao ra, bao gồm nhân viên nghiên cứu khoa học, lão đại giới kinh doanh, lão đại giới văn hóa, đều là mục tiêu bọn họ bảo vệ.
Với thân phận của Lâm Khang Dụ, bên cạnh hẳn là có người của vệ binh rồng bảo vệ.
Nhưng mà dù sao Lâm Khang Dụ xuất thân từ nhà họ Lâm Tô Châu một trong mười gia tộc đứng đầu, loại người của gia tộc lớn, có đôi khi không muốn để chính phủ biết quá nhiều chuyện của mình, cho nên cũng sẽ khéo léo từ chối người của vệ binh rông.
Cho nên trước khi chính mắt xác nhận, Bùi Nguyên Minh không có biện pháp chắc chắn bên cạnh Lâm Khang Dụ có người của vệ binh rồng hay không.
Có Lâm Mạn Ni dẫn đường, Bùi Nguyên Minh thuận lợi thông qua tầng tầng lớp lớp cửa canh giữ, nhanh chóng đi tới một phòng khách nhỏ ở sân sau.
Nơi tương tự như tứ hợp viện này có mười mấy người chen lấn.
Mặt đất phòng khách khắp nơi đều là gia tộc bị thương, trên mặt đất còn có ít vết máu, trên vách tường lại càng ghim mấy cái dao phay nhuốm máu.
Mà gương mặt mấy vệ sĩ của nhà họ Lâm trắng xanh ôm vết thương.
Rất rõ ràng, hắn là bọn họ bị bà Lâm trúng tà làm bị thương.
“Mẹ nuôi, mẹ làm sao vậy?”
Lâm Mạn Ni chen qua đám người đi vào, nhíu mày mở miệng nói: “Xảy ra chuyện gì thế?”