*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mẹ Hạ và mấy nam nữ ăn mặc đẹp đẽ khác vẫn luôn nhìn hai người so chiêu, lúc này nghe thấy lời Hạc Vũ nói khóe mắt giật giật, trợn mắt há hốc miệng.
Nhận thua? Phục rồi? Đây là Hạc Vũ đấy! Đúng là người vô cùng cường đại được nhà họ Trầm ở thủ đô cung phụng, là vệ sĩ của mẹ Hại Chẳng lẽ vừa rồi không phải là ông ta nể mặt Hạ Vân, cho nên mới không dùng toàn lực ứng phó sao? Sao đột nhiên lại nhận thua rồi? Đối với thực lực của Hạc Vũ, đám mẹ Hạ biết rất rõ.
Đừng nói là nhà họ Trầm, cho dù là cả thủ đô, người có thực lực như ông ta đều có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng mà nhân vật trâu bò như vậy, lại bị Bùi Nguyên Minh tát mấy cái sưng như đầu heo, cuối cùng còn câu xin tha thứ? Chỉ có thể nói mọi chuyện thật sự không thể tưởng tượng được, khiến người ta khó có thể tin.
Nếu nói Hạc Vũ chỉ ăn thiệt thòi một lần, là quá mức sơ suất.
Như vậy liên tục ăn thiệt bôn năm lần, vậy chỉ có thể nói lên thực lực của Bùi Nguyên Minh rất kinh người.
Nghĩ thông suốt điểm này, sắc mặt mẹ Hạ lập tức vô cùng khó coi.
Bà ta lạnh lùng nhìn Hạc Vũ một cái, giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Phế vật! Đồ vô dụng!”
Sắc mặt Hạc Vũ vô cùng khó coi, tay che mặt không có dũng khí bỏ xuống.
Ông ta cũng không muốn cầu xin tha thứ mài Nhưng vấn đề là, nếu không cầu xin sẽ bị tát chết thật.
Bùi Nguyên Minh ra tay lần sau mạnh hơn lần trước, trong lòng Hạc Vũ biết rõ, lại tát thêm mấy cái, mình không chết cũng sẽ bị tát bẹp di.
“Phục là được rồi”
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười hòa ái với Hạc Vũ, sau đó anh xoay người nhìn mẹ Hạ lúc này cao cao tại thượng, nhìn từ trên cao xuống.
Lúc này Bùi Nguyên Minh chỉ tùy ý đứng đó mà thôi, khí thế trên người đã thay đổi, đã có thêm chút khí tức của người đứng trên cao nhìn chúng sinh.
“Dì à, cháu đã dùng thực lực của cháu nói cho dì biết, cháu có thể bảo vệ Hạ Vân”
“Cho nên mong dì đừng làm khó xử cô ấy!”
Giọng nói của Bùi Nguyên Minh bình tĩnh, nhưng mang theo hương vị vô cùng đáng tin.
“Cô ấy không chỉ là thư ký của cháu, càng là hồng nhan tri kỷ của cháu, vô cùng quan trọng đối với cháu!”
“Cho nên trên thế giới này không người nào có thể khiến cô ấy chịu ấm ức, không người nào có thể khiến cô ấy không vui, cho dù người ấy là người thân của cô ấy”