Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1552



Long Nhật Minh tiếp tục nói: “Thứ hai, tôi muốn nhìn xem, tổng giáo đầu đã xuất ngũ, có còn thân thủ lợi hại như trong truyền thuyết nữa không.”

“Thứ ba, xem như đòi chút lẽ phải cho Sở Văn Trung, dù sao ông ta cũng tính là cấp dưới của tôi.”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ông muốn chết có thể tiễn ông đi bất cứ lúc nào.”

Long Nhật Minh mim cười, tay phải vung lên, một khối ngọc nhìn giống lệnh bài mà cũng không phải là lệnh bài rơi xuống trước người thản nhiên nói: “Thứ tư, phân hội Long Môn ở thủ đô, tôi đã bố trí lâu lắm rồi.”

“Cho dù Sở Văn Trung có bị tổng giáo đầu giết chết hay không, nhưng không thể phù nhận, ông ta vì cậu mà chết.”. Chương mới nhất tại — TRÙMtru yện. CO M —

“Sở Văn Trung vừa chết, mọi chuyện ở thủ đô sẽ hỗn loạn, tôi muốn tổng giáo đầu cầm lệnh bài trong tay tiếp quản phân hoi Long Môn thù đô một tháng, chính đốn tất cà mọi chuyện.”

Bùi Nguyễn Minh nở nụ cười: “Môn chú Long, ông mơ tưởng hão huyền không khỏi quá đẹp rồi?”

“Long Chiêcn Quốc hết lần này tới lần khác mời tôi làm tổng giáo đầu của chín đại quân, tôi đều từ chối.”

“Không phải là ông cảm thấy, với thân phận môn chủ Long của ông, có thể ép tôi làm phân hội trường của Long Môn thủ đô đấy chứ?”

Long Nhật Minh mim cười: “Tổng giáo đầu suy nghĩ nhiều rồi, tôi đây không phải là ra lệnh, cũng không phải ép buộc, mà là cảm thấy tổng giáo đầu sẽ làm chuyện này.”

Ông ta không cho Bùi Nguyên Minh cơ hội đặt câu hòi, trái lại tự mở miệng nói. “Đại Hạ ta tự quật khởi, vẫn luôn chịu căm thù của năm đại cường quốc.”

“Mấy năm trước, trong cuộc chiến Âu Á, tổng giáo đầu lấy thực lực của bản thân quét ngang năm đại cường quốc liên minh!”

“Từ đó trở đi, cho dù biên cương thỉnh thoảng có xung đột quy mô nhỏ, nhưng không có chiến sự”

“Nhưng cường quốc mất lòng Đại Hạ ta không chết.”

“Mà thủ đô tốt xấu lẫn lộn, đó là cử điểm của cuộc tấn công.”

“Không lâu trước tôi nhận được tin, có lượng lớn nhân thủ của Nhẫn Môn Đào Quốc ẩn nấp ở thủ đô, mục đích không rõ”

“Sở Văn Trung là người tôi sắp xếp tới thủ đô, phụ trách điều tra rõ chuyện này.”

“Nhưng bây giờ ông ta đã chết, cho nên trách nhiệm này, tôi cảm thấy dù thế nào tổng giáo đầu cũng phải gánh vác đúng không?”

Bùi Nguyên Minh nhíu mày: “Ông ăn vạ đấy à?”

Long Nhật Minh bật cười: “Cũng không phải như vậy, chuyện này vốn nên do tôi xử lý, nhưng bên cạnh tôi có nhiều người nhìn chằm chằm lắm, sợ bứt dây động rừng.”

“Lúc này, cho dù là phải người mới đi quản lý Long Môn phân hội thủ đô, tôi cũng khó tìm được người tín nhiệm.”

“Cho nên vạn bất đắc dĩ, mới mời tổng giáo đầu ra tay.”

Bùi Nguyên Minh trầm ngâm một lát, thản nhiên nói: “Ngoại trừ Đào Quốc, còn có người nào ra tay ở thủ đô?”

“Trước mắt tôi mới nhận được tin chính xác, là Đào Quốc.”

“Cường quốc khác đều không tham dự, mà bọn họ đang bí mật mưu đo chuyện gì đó, tạm thời không rõ, mọi chuyện phải dựa vào tổng giáo dầu roi”

Sau khi dứt lời, Long Nhật Minh không đợi Bùi Nguyên Minh đáp lời, mà xoay người bước nửa bước, thân thể lập tức nhảy từ tầng cao nhất xuống.

Nhưng sau khi rơi xuống mấy chục mét, tay trái của ông ta vỗ lên cột điện, thân thể cách không tiếp sức, vững vàng rơi xuống đất.

Chỉ trong nháy mắt, vị môn chủ của Long Môn dung nhập vào trong đám người, biển mất không thấy bóng dáng tăm hơi. “Lão hồ ly…”

Bùi Nguyên Minh lẩm bẩm, một lát sau anh lấy điện thoại ra. “Đây quả thật là lệnh bài của phân hội trường Long Môn.”

Nửa tiếng sau, Đường Nhân Đồ, Viên Cành Thiên, Ngô Kim Hồ đểu có mặt.

Viên Cành Thiên cầm lệnh bài của Long Môn trong tay nhìn rất lâu, nói: “Tổng giáo đầu, xem ra môn chù Long là nghiêm túc, vậy mà giao lệnh bài cho ngài.”

“Nhưng mà ông ta cho rằng mình là ai? Vậy mà muốn ngài trở thảnh thuộc hạ!”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Không phải là ông ta muốn tôi tro thảnh thuộc hạ, nếu tôi đoán không sai, bây giờ là Long Nhật Minh và Long Chiến Quốc nhân cơ hội ép tôi rời núi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.