*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đám Chu Chính Nghĩa lập tức cười ha ha, quả nhiên là anh Bạch mạnh mẽ.
“Bốp..”
Bỗng nhiên Trịnh Tuyết Dương tát một cái, giọng nói lạnh như băng: “Anh Bạch, mong anh tôn trọng người khác một chút!”
“Tôn trọng sao?”
Bạch Tuấn Hào nắm lấy cánh tay Trịnh Tuyết Dương, trên gương mặt lộ ra nụ cười kỳ lạ: “Con người tôi ấy à, chỉ lúc ở trên giường mới biết tôn trọng người ta thể nào!”
“Đúng rồi, tôi thuận tiện nói cho cô biết một chuyện.”
“Sáng hôm nay tôi gọi một cuộc điện thoại cho ba nuôi tôi, đúng lúc ông ấy tới Dương Thành có việc, cho nên sẽ đến đây làm chỗ dựa cho tôi”
“Tôi biết bối cảnh của Trịnh Tuyết Dương cô trâu hơn tôi, dựa vào ngọn núi cao thế tử Minh này!" “Nhưng mà vô cùng đáng tiếc, ngọn núi này không là cái rắm gì trước mặt ba nuôi tôi!”
“Nếu tôi là cô, lúc này đã ngoan ngoãn nghe lời, nói không chừng như vậy tôi sẽ dịu dàng một chút, đúng không?”
“Rầm..”
Ngay sau đó, cửa phòng VIP bị người ta đá mạnh ra.
“Bạch Tuấn Hào, nếu tao là mày mà nói, lúc này tao sẽ trực tiếp quỳ xuống, bởi vì nếu làm như vậy, có lẽ mày sẽ không cần chết”
Một giọng nói vô cùng rét lạnh truyên từ bên ngoài vào.
Bùi Nguyên Minh dẫn theo Ngô Kim Hổ đi cùng, vẻ mặt lạnh nhạt đi tới.
Không lâu trước, người Ngô Kim Hổ phái ở một góc bí mật gân đó bảo vệ Trịnh Tuyết Dương truyền tin tới, nói Trịnh Tuyết Dương chạm mặt Bạch Tuấn Hào.
Cho nên Bùi Nguyên Minh đi tới đây trước tiên.
“Cuối cùng mày cũng xuất hiện rồi!”
Bạch Tuấn Hào giang tay ra, nhìn Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: “Món nợ giữa hai chúng ta, hôm nay nên tính toán hết thôi!”
Từ buổi sáng hôm đó tỉnh lại, Bạch Tuấn Hào vẫn luôn như điên rồi tìm kiếm tung tích của Bùi Nguyên Minh, chẳng qua vẫn luôn không có tin tức.
Dùng Trịnh Tuyết Dương ép Bùi Nguyên Minh xuất hiện, chỉ là một mưu kế đơn giản mà thôi, nhưng bây giờ xem ra, vô cùng thành công.
Lúc này vẻ mặt Chu Chính Nghĩa vô cùng oán hận, hiện giờ anh ta đi đường đều phải giang chân ra, loại sỉ nhục này, cả đời này anh ta đều không thể quên, hơn nữa anh ta tính hết mọi chuyện lên đầu Bùi Nguyên Minh.
Chỉ trong nháy mắt, mấy chục người vây quanh tới, mục tiêu của mọi người vô cùng rõ ràng, là giết chết Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh coi như không thấy ánh mắt của mọi người, đi thẳng tới trước người Trịnh Tuyết Dương, nói khẽ: “Không sao chứ?”
“Em không sao, sao anh lại trêu chọc tới cậu chủ ở Tô Hàng, anh..”