*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùi Nguyên Minh cười từ chối cho ý kiến: “Theo tao, chỉ có tao muốn giết mày hay không, không có tao có thể giết mày hay không”
“Tao nói rồi, tao muốn giết mày, chúa.Jesus tới đây cũng không cứu được mày đâu.”
Ngay sau đó, một giọng nói truyền từ tầng ba biệt thự tới: “Người trẻ tuổi, cậu không có tư cách nói những lời này!”
Toàn thân An Tiến Bình chấn động, kích động nói: “Đại sư huynh Đoạn Hạo Hiên, cuối cùng anh cũng tới!”
Một người đàn ông nhìn khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi xuất hiện, dáng người anh ta mình đang nói chuyện với ai không?”
Bùi Nguyên Minh lắc đầu: “Ai cũng như nhau”
Đoạn Hạo Hiên cười lạnh lùng: “Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, thả sư đệ tôi ra, nếu không cậu sẽ chết rất khó coi đấy.”
Tay Bùi Nguyên Minh nắm cổ An Tiến Bình vẫn trâm ổn như cũ, lúc này thản nhiên nói: “Có không ít người uy hiếp tôi như vậy, chỉ tiếc cuối cùng bọn họ đều chết hết”
Vẻ mặt Đoạn Hạo Hiên âm trầm, lúc này tiến lên một bước, gào to: “Thả người!”
Theo động tác của anh ta, uy áp vô cùng cường đại bao phủ chỗ Bùi Nguyên Minh.
Mà cũng ngay sau đó, tay trái của Bùi Nguyên Minh đột nhiên dùng lực.
“Răng rắc..."
Cổ An Tiến Bình bị vặn gãy rồi.
Khóe miệng anh ta xuất hiện máu tươi màu đen, đồng thời thân thể anh ta lắc lư, đôi mắt trợn to, trên gương mặt đều là khó có thể tin.
Cuối cùng, tất cả biểu cảm hóa thành vô cùng hối hận.
An Tiến Bình biết, anh ta sai rồi, sai một trăm phần trăm rồi.
Anh ta vẫn luôn cảm thấy mình là nhân vật lớn của Băng Quốc, chuyện liên quan tới toàn Dương Thành, nhân vật như thế tử Minh cho dù phẫn nộ tới mấy, cũng sẽ không giết anh ta.
Đừng nói là vì lấy được ích lợi, hay là vì đối đầu với tài phiệt thượng tỉnh, anh ta nhất định phải còn sống.
Cho dù là thế tử Minh, cũng cần anh ta còn sống.
Nhưng mà anh ta hoàn toàn không ngờ, Bùi Nguyên Minh căn bản không thèm quan tâm tới sống chết của anh ta.
Còn trong tình huống ở địa bàn của anh ta, tầng tâng lớp lớp vây quanh, còn có đại sư huynh Đoạn Hạo Hiên áp trận.
Vậy mà Bùi Nguyên Minh còn dám giết anh ta? Đây là tính toán sai lầm nhất của An Tiến Bình! Tay trái của Bùi Nguyên Minh vung lên, xác An Tiến Bình vô lực ngã xuống đất: “Người, tôi thả, anh muốn mang đi không?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù là nhân vật lớn như Đoạn Hạo Hiên, lúc này cũng trực tiếp ngây dại.
Mà đám tinh nhuệ của Băng Quốc cũng sợ ngây người.