*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi đá Phác Tuấn Sơn xuống đất, Nạp Lan Tuấn Vũ mới bước đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, anh ta quỳ xuống đất nói: “Tổng giám đốc Bùi, tối hôm qua là do tôi có mắt như mù nên đã xúc phạm anhi”
“Quân tử không chấp nhặt tiểu nhân, xin anh hãy tha thứ cho tôi.
”
Tha thứ! Tất cả mọi người đều im bặt.
Nhất là Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên đều cảm thấy khó tin.
Nạp Lan Tuấn Vũ xã hội đen lại chạy đến chỗ Bùi Nguyên Minh, cầu xin tha thứ? Điều này chứng tỏ sức mạnh của Bùi Nguyên Minh không tâm thường.
Vào lúc này Nạp Lan Tuấn Vũ cũng thành tâm đến đây để cầu xin sự tha thứ.
Đêm hôm qua anh ta mang theo vẻ giận dữ trở vê nhà họ Nạp Lan, Nạp Lan Hoàng Chi chỉ nói với anh ta đúng ba từ.
Thế Tử Minhl Không cần nói thêm gì nữa, chỉ cần biết thân phận Thế Tử Minh là Nạp Lan Tuấn Vũ toát mô hôi hột.
Tuy rằng anh ta là xã hội đen, nhưng anh ta cũng biết sức mạnh của ba chữ Thế Tử Minh.
Không nói đến mấy thứ xa xôi, đơn giản chỉ là tân vương Ngô Kim Hổ cũng là người dưới trướng của Thế Tử Minh, điều này cũng đủ để giải thích vấn đề.
Tuy Nạp Lan Tuấn Vũ không có hứng thú lắm về việc kế thừa tài sản của nhà họ Nạp Lan, tuy anh ta là xã hội đen, nhưng anh không ngốc chút nào.
Chưa kể đến liên minh giữa nhà họ Nạp Lan và tập đoàn Thiện Nhân, rất nhiều chuyện đều phải phụ thuộc vào tập đoàn Thiện Nhân.
Chỉ riêng ba chữ Thế Tử Minh đã đủ khiến anh ta phải quỳ xuống xin lỗi.
Theo quan điểm của Nạp Lan Tuấn Vũ, làm bạn hay làm cấp dưới của Bùi Nguyên Minh đều được, tóm lại không thể là kẻ thù.
Nếu không, chính là tự kết liễu đời mình.
Vì vậy, vào sáng sớm sau khi anh ta hỏi thăm Bùi Nguyên Minh ở đâu, ngay lập tức anh ta đã mang theo một món quà đến xin lỗi.
Kết quả gặp phải Phác Tuấn Sơn - một tên không có mắt, đang kêu gào, Nạp Lan Tuấn Vũ đã không ngần ngại, thản nhiên giãm lên người anh ta, đây có thế được coi là bày tỏ ý tốt với Bùi Nguyên Minh.
Nhìn thấy dáng vẻ cung kính của Nạp Lan Tuấn Vũ, không chỉ Lý Nhược Nam ngây người ra đó, mà đám quản lý cấp cao và nhân viên cốt cán kia, vốn đĩ trong lòng bọn họ còn có mãy phần không phục, lúc này đều hít vào một hơi lạnh.
Nếu như nói vốn dĩ trong lòng bọn họ còn có chút đề phòng, thì lúc này những suy nghĩ đó đều bị tan biến.
Ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, có lẽ bọn họ sẽ không dám làm gì.
“Tha thứ cho anh ư?”
Bùi Nguyên Minh nhìn dáng vẻ cung kính của Nạp Lan Tuấn Vũ, anh thản nhiên cười nói: