Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi nói: "Bùi Nguyên Minh, lần này anh không sao, nhất định phải cảm ơn tổng giám đốc Phác."
Lúc này, Lý Nhược Nam ở bên cạnh anh ta, vẻ mặt lạnh lùng đi tới, nhìn một lượt Bùi Nguyên Minh, nói: "Phế vật! Nếu như lần này không phải là tổng giám đốc Phác gọi điện cho Lý Hàn Thiên - anh Lý đến giúp anh giải vây, thì bây giờ sợ răng anh đã bị người ta ném xuống sông rồi!” "Chúng tôi cũng sẽ gặp rắc rối theo anh.” "Tên phế vật như anh, bản thân khoe khoang thì thôi, thế mà còn liên lụy đến bọn tôi!" “Anh nghĩ rằng bản thân mình rất ngầu sao? Lại còn dám tát ba cái vào mặt Nạp Lan Tuấn Vũ trước mặt bao nhiêu người?" "Tôi nói cho anh biết nhé, anh nên cảm ơn tổng giám đốc Phác đi, nếu như không phải là anh ấy là kẻ trên không để tâm đến lỗi lâm của người dưới, tầm lòng của tể tướng rộng rãi đến độ có thể cho thuyền bơi ở trong thì anh có thể có kết cục tốt đẹp như bây giờ không?"
Lý Nhược Nam, Quách An Nhiên và những người khác bắt đầu mắng chửi Bùi Nguyên Minh.
Phác Tuấn Sơn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt cao ngạo, dường như nếu không có anh ta, tất cả những người có mặt ở đây đều đã có thể mất mạng.
Phác Tuấn Sơn tìm người đến giúp đỡ?
Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, nước đi này, anh quả thật không lường được, Phác Tuần Sơn thế mà lại biết làm màu.
Nhưng nghĩ đến phong cách cư xử của ngưoi Băng Quốc, Bùi Nguyễn Minh cũng có thể hiểu điều đó.
Tất cả bọn họ đều như vậy,
Lúc này, Trịnh Tuyết Dương khẽ cau mày nói: "Cô Lý, cô Quách, các cô đừng như vậy. Tình huống lúc đó rất đặc biệt, chồng tôi là muốn bảo vệ chúng ta!" "Nếu như vào thời điểm quan trọng đó, anh ấy không đứng ra, chỉ sợ tối nay tất cả chúng ta đều không cách nào thoát thân." "Tất cả những điều này là bởi vì Nạp Lan Tuấn Vũ và những người khác quá khốn nạn!” "Nhưng nói gì thì nói, tối hôm nay có thể bình an vô sự, tôi đều phải cảm ơn tổng giám đốc Phác."
Trịnh Tuyết Dương là một người ân oán rõ ràng.
Trước đó sau khi bọn họ bị đảm tay chân đưa ra ngoài, đám người ấy cũng không thu điện thoại di động của bọn họ.
Phác Tuấn Sơn đã gọi điện thắng cho người lãnh đạo trực tiếp của mình - Lý Hàn Thiên trong truyền thuyết.
Mặc dù bên kia sau khi yên lặng nghe hết đều không nói gì cả, ngay lập tức cúp điện thoại.
Nhưng Phác Tuấn Sơn lại nghĩ rằng Lý Hàn Thiên chắc chắn sẽ vì anh ta mà ra mặt.
Quả nhiên, sau vài phút, tất cả người của Nạp Lan Tuấn Vũ đều chạy đi.
Vì vậy, vào lúc này, vẻ mặt của Phác Tuần Sơn có vẻ đắc thắng.
Bùi Nguyên Minh nhìn qua Phác Tuấn Sơn, lạnh lùng nói: "Anh đã giải vây? Anh tìm ai? Lý Hàn Thiên ư?" "Láo xược! Tên của anh Lý là thứ mà cậu có thể gọi thẳng được sao?" Vẻ mặt của Phác Tuấn Sơn nghiêm túc: “Lần này nếu không phải là anh Lý ra tay, thì chuyện này có thể giải quyết được không?" "Cậu không biết đường cảm ơn, mà còn dám gọi thắng tên của anh Lý?" "Tôi nói cho cậu biết, nếu không phải vì nể mặt tổng giám đốc Trịnh, thì tối nay cậu chưa xong với tôi đâu!" "Chẳng qua, nể mặt mọi người đều là chỗ quen biết, tôi cảnh cáo cậu, sau này đừng liều lĩnh và bốc đồng như vậy. Hại chết chính mình thì thôi, nhất định đừng liên lụy đến những người khác!”
Lúc này, Phác Tuần Sơn tỏ vẻ cao cao tại thượng, bắt đầu lên mặt với Bùi Nguyên Minh với vẻ nghiêm khắc. "Tổng giám đốc Phác, cảm ơn anh rất nhiều. Lần này, tôi và tập đoàn Để Hào nợ anh một ân huệ!” Trịnh Tuyết Dương nghiêm nghị nói.
Bùi Nguyên Minh cười, không chen vào, nhưng là vì muốn xem Phác Tuấn Sơn này rốt cuộc có thể mặt dày đến mức nào. Vẻ mặt của Phác Tuấn Sơn đắc ý, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh một lúc, nói: "Cậu nhóc, cậu thật may mắn đấy, cậu có một người vợ tốt như vậy." "Thế này đi, tối mai tôi làm chủ, tổng giám đốc Trịnh qua uống vài ly! Nhưng lần này đừng có dẫn theo loại người không có mắt như thế!"
Khi anh ta nói điều này, Phác Tuấn Sơn trông rất tự mãn, với cái gọi là "ân huệ" này, anh ta sẽ có rất nhiều cơ hội ra tay thành công.