*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, có người bật cười nói: “Thế này đi, công trường chỗ chúng tôi đợt này vừa hay đang tuyển người xếp gạch, mỗi tháng lương đến vài ngàn cơ.”
“Nể mặt tổng giám đốc Trịnh, tôi tăng cho cậu gấp đôi lương đấy”
“Nhưng mà có một điều kiện, chính là cậu bắt buộc phải rời xa tổng giám đốc Trịnh, đừng có mà làm lỡ tuổi thanh xuân của người ta”
Rõ ràng người lên tiếng là kẻ đã ngưỡng mộ Trịnh Tuyết Dương từ lâu, nhưng vì Trịnh Tuyết Dương đã kết hôn rồi nên anh ta không còn cơ hội.
Bây giờ được thể mượn cái cớ này để bức ép Bùi Nguyên Minh, thì còn gì có thể tốt hơn được nữa.
Nghe thấy câu này, đám người bất động sản giàu có mới nổi khác lộ ra nét mặt thâm thuý sâu xa: “Khu dân cư của chúng tôi còn thiếu một vị trí lao công, anh có thể suy nghĩ một chút...”
“Chúng tôi bên này đang cần một người bốc dỡ..”
Cuối cùng Trịnh Tuyết Dương nghe không nổi nữa, cô không nhân nhịn được mà lên tiếng: “Các vị, việc đưa chồng tôi đến buổi tiệc này là ý của tôi...
“Tôi hi vọng anh ấy có thể đến học tập một chút kiến thức trong ngành bất động sản mà thôi”
“Mọi người đều là người cùng nghề, đều kiếm tiên trên bát cơm này, mong mọi người đừng có thành kiến với chồng tôi.”
“Thành kiến? Tổng giám đốc Trịnh, chúng tôi thấy cô không đáng phải chịu như vậy, người đàn ông này rốt cuộc đã dùng gì mê hoặc cô vậy, chẳng lẽ cô không biết rằng đi theo anh ta, cô chắc chắn không thể có một cuộc sống tốt đẹp sao?”
Một người trên mặt mang đầy vẻ thương tiếc nói.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, mọi người hôm nay đến đây để dự tiệc, bàn bạc về tương lai của thị trường bất động sản Dương Thành, đừng khiến không khí trở nên ngột ngạt thế này”
Lúc này, Chu Cường thấy cũng đã gân đủ rồi, anh ta liền lên tiếng gạt bỏ chủ đề này đi.
Sau đó, anh ta đưa tay ra hiệu mời, tỏ ý để Trịnh Tuyết Dương ngôi bên cạnh anh ta.
Kết quả là, Trịnh Tuyết Dương hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta, mà lại chọn chỗ ngồi sát xuống bên cạnh Bùi Nguyên Minh.
Cảnh tượng này khiến rất nhiều người đàn ông có mặt ở đây trong mắt bùng lên ánh lửa.
Chung Vũ, người làm cùng hệ thống với Chu Cường, lúc này đang ngồi cạnh Chu Cường, anh ta nửa cười nửa không nói: “Sếp Chu, xem ra sức mê hoặc của anh không ổn rồi”
“Tối nay anh hẹn cô gái này đến không phải là để giải quyết cô ta ư?”
“Kết quả thì sao? Cô ta lại một lòng say đắm anh chồng ở rể kia, anh không có cơ hội đâu”
Nghe thấy lời Chung Vũ nói, Chu Cường lạnh lùng đáp lại: “Anh thì hiểu cái gì? Tối nay anh và tôi đều chỉ là vai phụ mà thôi.”