*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tiếp nữa nào, vòng thứ ba!”
Từng vòng từng vòng một cứ thế trôi qua.
Đến cuối cùng, Giang Dương Hoa đợi đến khi từng người từng người đều đã uống gân hết hai kg rượu trắng rồi.
Bùi Nguyên Minh còn khoa trương hơn, anh đã uống ít nhất hai mươi kg rượu trắng rồi.
Nhưng vào lúc này vẻ mặt anh vẫn không chút biểu cảm nào, nhìn trông y như một người không có chuyện gì hết.
Cảnh tượng này không chỉ dọa Giang Dương Hoa sợ, ngay đến cả Trịnh Tuyết Dương cũng bị dọa sợ một phen, sắc mắt cô có chút khó coi.
Vốn đĩ cô tưởng Bùi Nguyên Minh chỉ là bốc phét thôi, không ngờ rằng anh lại lợi hại đến vậy.
Giang Dương Hoa và mọi người tuy rằng đã uống sữa chua trước rồi, giúp cho tửu lượng của bản thân mạnh lên hơn nhiều.
Nhưng vào lúc này khi đã uống hết một kg rượu trắng, bọn họ cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Các vị à, tửu lượng của các vị không ổn chút nào, chúng ta tiếp thêm mấy vòng nữa nhé?”
Bùi Nguyên Minh cười tít mắt rôi lên tiếng, sau đó bảo người phục vụ mang lên rượu trắng loại mạnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Dương Hoa và mọi người đều bị dọa sợ hết hồn.
Có điều bọn họ cũng không tin vào những hiếm lạ này, không cảm thấy Bùi Nguyên Minh có thể tiếp tục uống nữa.
Rượu trắng lên tới sáu mươi độ nhanh chóng được đưa lên thêm mấy vòng nữa.
Có điều Bùi Nguyên Minh vẫn giống y như một người không có chuyện gì hết, thần sắc anh bình tĩnh, dường như thứ anh uống là nước vậy.
Còn Giang Dương Hoa và mọi người lúc này hoàn toàn không chịu nổi nữa rồi, tuy rằng bọn họ chưa bị đau đầu, nhưng dạ dày của họ đã cồn cào hết cả lên rồi, giống như là muốn bốc cháy vậy.
Sau đó Bùi Nguyên Minh lại vẫy tay một cái, lần này là “nước thánh”
của dân tộc Saiyan được đưa lên! Loại rượu này độ cồn lên tới chín mươi bảy độ, thuộc loại có thể châm lửa được.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Giang Dương Hoa và mọi người đều biến đổi.
Tửu lượng của anh thật đáng sợ quá đi! Bùi Nguyên Minh vừa rót rượu, vừa cười và nói: “Tổng giám đốc Hoa à, chúng ta đặt ra một quy định mới đi, đó chính là không ai được nôn ra, không ai được đi vệ sinh!”
Nghe thấy lời nói này, Giang Dương Hoa và mọi người đều cảm thấy da đầu ngứa ngáy râm ran.
Trong lòng bọn họ không đồng ý, nhưng yêu cầu mà Bùi Nguyên Minh đưa cũng chính là yêu cầu của tiệc rượu, nếu đã đang uống rượu rồi, chắc chắn không thể từ chối.
Vào lúc này, một vòng mới của tiệc rượu đã lại bát đầu rồi.
Thần sắc Bùi Nguyên Minh vẫn bình tĩnh như thể, uỗng rượu cứ như uống nước lã.