Bên trong sân vận động lúc này vang lên tiếng cười ầm ï.
Trong mắt mọi người, tập đoàn Thiện Nhân lần này trở vê trong nhục nhã, Thanh Tam Gia và nhà họ Thanh nước Mỹ đương nhiên được bọn họ khen ngợi tung hô lên đến độ cao không thể tả.
“Tổng giáo đầu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chỉ có hai chiêu đó của Thanh Tam Gia mà lại không thể đánh bại ông ta?”
Tại sân vận động, Dương Định Quốc mặt mày khó coi.
“Tôi cảm thấy, chỉ sợ đã xảy ra chuyện lớn”
Sắc mặt Vương Thái Hợp cũng vô cùng khó coi.
Bọn họ biết thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh, nên biết cảnh tượng hôm nay thật kỳ quái, nhưng đáng tiếc lại không biết nguyên nhân thực sự.
Một chiếc Lexus đến, lần này Bùi Nguyên Minh không cân nhắc có bị bại lộ thân phận hay không, lên xe cùng Lôi Tuấn Quang và Hạ Vân.
Lên xe, Hạ Vân cau mày nói: “Tổng giám đốc, xảy ra chuyện gì? Làm sao có thể thua như vậy chứ?”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Tuyết Dương xảy ra chuyện, bị Thanh Tam Gia bắt trói”
Nghe những lời này, Hạ Vân và Lôi Tuấn Quang đều sửng sốt, rốt cuộc cũng hiểu được cảnh tượng kỳ quái hôm nay là do đâu.
Thì ra Trịnh Tuyết Dương rơi vào tay Thanh Tam Gia, chẳng trách Tổng giám đốc Minh phải không thể không nhận thua.
“Đi đến chỗ của Ngô Kim Hổ!”
Bùi Nguyên Minh ra lệnh.
Chẳng bao lâu, xe đã đến địa bàn của Ngô Kim Hổ.
Ngô Kim Hổ và một đám thuộc hạ đang ở đó, vừa rồi trên đường nhận được điện thoại của Bùi Nguyên Minh, hiện tại hâu hết mọi người đã ra ngoài tìm tung tích của Trịnh Tuyết Dương.
“Làm sao vậy?”
Bùi Nguyên Minh sau khi nhìn thấy Ngô Kim Hổ trực tiếp hỏi.