Khi những lời này được nói ra, những người Đại Hạ có mặt đều tức giận run cả người.
Đặc biệt là Dương Định Quốc và những người khác, giờ phút này vẻ mặt khó coi đến cực hạn.
Lời nói của Thanh Tam Gia tuy nghe có vẻ nước chảy mây bay, nhưng nếu Thể Tử Minh hôm nay không ra tay thách đầu, thì anh không những mất thể diện của chính mình, mà còn làm mất luôn toàn bộ thể diện Đại Hạ.
Thậm chí sẽ ảnh hưởng đến địa vị của Đại Hạ trong cộng đồng quốc tế.
Lúc này, ngay cả một số gia tộc bản địa của Dương Thành cũng nhịn không được đứng lên. "Thế Tử Minh, anh đã dám khiêu khích Thanh Tam Gia, hôm nay nhất định phải đi ra ứng chiến!" "Đúng vậy! Nếu không, anh không chỉ làm mất thể diện của chính mình, mà làm mất thể diện toàn bộ Đại Hạ!" “Người như anh dám xưng là người đứng đầu Đà Nẵng! Quả thật là làm trò cười cho thiên hạ!”
Mọi người nói luyên huyên lảm nhảm, liên tục chỉ trích Thể Tử Minh, người không xuất hiện từ đầu đến cuối.
Lúc này, mọi người đều quên một cách có chọn lọc.
Trận đấu võ đài này do Thanh Tam Gia tự phát khởi xưởng, Thế Tử Minh chưa bao giờ tích cực hưởng ứng.
Mà lý do lớn nhất khiến những người này giúp Thanh Tam Gia lên tiếng là do Thanh Tam Gia đã mạnh mẽ trấn áp những gia tộc và công ty từng lựa chọn đứng trung lập này.
Cuối cùng họ đã tìm thấy một cơ hội để đứng trong hàng và đương nhiên là họ phải thể hiện ra bên ngoài. "Thực ra, nếu Thế Tử Minh sợ hãi, tập đoàn Thiện Nhân có thể để bất kỳ ai trong số các người ra mặt đi." "Tôi không thấy phiền đâu."
Thanh Tam Gia chậm rãi nói với nụ cười của người chiến Quản gia nhà họ Thanh cũng hài lòng, Thể Tử Minh đương thằng. nhiên tốt nhất là hôm nay không nên ra tay.
Tam Gia đã trực tiếp đàn áp tập đoàn Thiện Nhân bằng uy thể của nhà họ Thanh nước Mỹ, như vậy sau đó bọn họ sẽ dễ dàng hành động hơn rất nhiều. “Nghe nói chưa? Thanh Tam Gia có thể để cho một người trong các người ra mặt!" "Nếu như thế này không ai dám ra mặt, tập đoàn Thiện Nhân các người từ nay liên cút khỏi Đà Nẵng đi!” "Đúng vậy, Đà Nẵng chúng ta không có một tập đoàn mất thể diện như các người!” Tập đoàn Thiện Nhân ngay lập tức bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cả Lôi Tuấn Quang và Hạ Vân lúc này vẻ mặt đều rất khó coi.
Ngay khi Lôi Tuấn Quang định lên tiếng nói, bóng dáng của Bùi Nguyên Minh đã từ một bên bước ra.
Anh ngẩng đầu nhìn Thanh Tam Gia đang đứng trên đài cao, cười nhẹ nói: "Thế Tử Minh nói đúng, ông không đủ tư cách khiêu chiến với anh ấy” "Nhưng nếu ông muốn đánh, tôi có thể thay mặt Thể Tử Minh đánh với ông một trận."
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh bước ra, tất cả mọi người đều sững sờ.
Một lúc sau, nhiều người đã chỉ vào Bùi Nguyên Minh chửi ầm lên. "Cút xéo, anh chỉ là một thằng con rể đến cửa, làm gì có tư cách ra mặt!" "Thanh Tam Gia người ta thân phận gì chứ? Anh còn không có tư cách xách giày cho người ta, còn muốn cùng Tam Gia cao quý giao đầu sao?" "Ếch ngồi đáy giếng, anh không sợ lên võ đài, Tam Gia chỉ bằng một cái tát đã đánh bay anh luôn à?"
Nghe lời những người này nói, Bùi Nguyên Minh cũng không quan tâm, chỉ nhún vai, nói: "Nghe nói cái gọi là bất khả chiến bại thiên hạ không địch thủ của Thanh Tam Gia đều là dùng tiền mua được." “Kẻ lừa đảo này có tư cách gì làm cho Thế Tử Minh chính thức ra mặt há?"
Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, sắc mặt mọi người đều đông lại. "Ăn nói hồ đồ, Thanh Tam Gia là thân phận gì, địa vị gì? Chuyện như vậy làm sao có thể giả tạo được chứ?” "Thắng nhãi này, cậu đang cố ý làm mất uy tín của Tam đúng không? Cậu muốn chết à?"
Đối mặt với sự chỉ trích của đông đảo mọi người, Bùi Nguyên Minh bình tĩnh nói: "Có đúng hay không? Đánh một trận chẳng phải sẽ biết thôi!”