Hiện tại bên trong toàn bộ Dương Thành, không thể nghi ngờ là nhà họ Thanh đang ở trạng thái sung mãn nhất.
Ít nhất dưới góc nhìn người nhà họ Thanh là như vậy.
Vừa mới được đến số tài sản và cổ phần nhiều như vậy của Trịnh Tuyết Dương, mà hiện tại những gia tộc lớn trong Dương Thành đều bị tan tác hết.
Có thể nói, khoảng không gian mà nhà họ Thanh có thể vùng vẫy quả lớn!
Đây là một cơ hội trăm năm khó được đó!
Thiên thời địa lợi nhân hoà, gần như đều ở phía bên nhà họ
Thanh.
Chỉ cần nhà họ Thanh nỗ lực một chút, trở thành một tập đoàn giá trị chục tỷ, thậm chí trăm tỷ cũng không còn là mơ nữa. "Me, quả nhiên sau khi đuối cả nhà Thanh Linh này ra khỏi của nhà, vận may của nhà họ Thanh chúng ta đã tốt hơn hẳn!"
Lữ Lâm giờ phút này cười ha ha, anh ta tuy rằng mới chỉ là con rể nhà họ Thanh, nhưng giờ phút này lại tự cho mình là người con rể ở rể cùng chung một nhà.
Không có cách nào khác, nhà họ Thanh hiện tại quá trâu bò! Nếu anh ta mà ở nhà họ Thanh, chắc chắn là sẽ có con đường để thăng tiến.
Hiện tại anh ta cùng lắm chỉ là một tên phó hành trường mà thôi. Với năng lực hiện tại của nhà họ Thanh mà nói, cụ cố tổ chỉ cần đồng ý mở miệng, chức vị hành trường chắng phải cũng sẽ tiện tay mà có được sao?
Thanh Quốc Lai cũng hiện lên vẻ mim cười. Vốn tưởng răng là mình phải ở vị trí một trong ba chức quan lớn ở sở cảnh sát
Dương Thành thêm mấy năm nữa.
Hiện tại xem ra, là có thể được phá lệ mà đề bạt, qua hai ngày nữa lập tức trở thành người đứng đầu sở cảnh sát Dương Thành cũng không có vấn đề đúng không? "Trời phù nhà họ Thanh chúng ta!" "Nhà họ Thanh chỉ cần nỗ lực một chút, sẽ lập tức đứng đầu Đà "Chúng ta mượn dùng quyền của tổng giáo đầu, dù muốn đạp cậu chủ Nguyên Minh dưới lòng bàn chân cũng không khó khăn chút nào!" sau, nhà họ Thanh nói không chừng sẽ trở thành vua của
Đà Nẵng!” "Thậm ngay cả người quyền lực nhất Đà Nẵng, cũng phải dè chừng với chúng ta!”
Một đám người nhà họ Thanh mừng đến không biết trời đất là gì. Tin vui đến tới tấp, đã làm cho người nhà họ Tanh trở nên tự đại và hãnh diện đến mức mù quáng.
Bọn họ rõ ràng đã không nhìn tới được hiện thực. trong mắt bọn họ, nhà họ Thanh rất mạnh, siêu siêu mạnh! cổ tổ, có chuyện Vào ở ngay trong lúc này, Thanh Quốc Bân nhà họ Thanh té ngã lộn nhào vọt tiến vào.
Ông ta là em họ của Thanh Quốc Lai, vốn đang gây dựng sự nghiệp ở nước ngoài, vừa mới trở về trong hai ngày nay. Nhà họ Thanh đặt rất nhiều hy vọng vào ông ta, hy vọng ông ta có thể xoay sở tiến vào trong giới làm ăn.
Cụ cổ tổ nhà họ Thanh nhíu mày nói: “Chuyện gì mà hoang mang rối loạn thế? Chẳng biết chút phép tắc gì "Cháu không biết nhà họ Thanh chúng ta lập tức sẽ đứng đầu
Đà Nẵng sao?" "Cháu hoảng loạn như vậy, bị người thấy được, còn tưởng rằng nhà họ Thanh chúng ta rất kém cỏi đấy”
Cụ cố tổ nhà họ Thanh giờ phút này rất là không vừa lòng với
Thanh Quốc Bân.
Nếu không phải không có người nào dùng được, bà ta thật đúng là không muốn phải dùng cái loại người nhà họ Thanh thích chuyện bé xé ra to như Thanh Quốc Bân này.
Nhưng mà không có cách nào, nền móng của nhà họ Thanh không vững. Chỉ có một người duy nhất có thể làm ra được việc lớn ở giới làm ăn là Trịnh Tuyết Dương, lại bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà.
Tình huống hiện tại, quả đúng là ngân tài như lá mùa thu, tuấn kiệt như sao buổi sớm vậy!
Thanh Quốc Bân dù có vô dụng, cũng là người nhà họ Thanh, ít nhất tin được.
Hôm nay Thanh Quốc Bân chính thức đi nhận chức ở công ty Bạch Vân, tiếp theo hẳn là sẽ chính thức thanh toán tài sản của công ty Bạch Vân.
Cụ cổ tổ nhà họ Thanh vẫn luôn chờ cái tập báo cáo về tài chính kia, trời biết anh ta như thế nào lại hoang mang rối loạn trở về. "Cứ từ từ mà nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cụ cố tổ nhà họ Thanh cố gắng giữ kiên nhẫn mở miệng nói. "Bà ơi, không biết sao lại thế này. Hôm nay cháu vừa mới đến công ty, mở miệng tuyên bố nhận chức trở thành sếp mới, lại đột nhiên có rất nhiều công nhân từ chức. Trong đó còn có mấy người có cấp bậc là quản lý!" "Những người này vừa từ chức, toàn bộ công ty gần như đã vào tình trạng bị tê liệt!” “Hiện tại cháu ngay cả tài sản của công ty có bao nhiêu cũng không biết rõ ràng lắm!” "Bà nội, phiền toái lớn đây!"