Nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của Bùi Nguyên Minh lúc này, trên Thương Dăng cũng hiện lên khát máu: "Thằn nhóc à, mày xong rồi!"
"Đợi lão đại của tao đến rồi thì mày sẽ biết cái từ chết được viết như thế nào!"
"Không chỉ có mỗi mình mày thôi đâu, bao gồm cả vợ của mày, tao cũng sẽ không bỏ qua đâu!"
Bùi Nguyên Minh không nói gì, chỉ thuận tay cầm lên một cây ống thép, trực tiếp đập thẳng vào mặt của anh Thương Dăng.
"Oaaa-"
Cái răng của anh Thương Dăng cũng trực tiếp bị đánh bay thẳng ra bên ngoài, anh ta phát ra một tiếng kêu thảm thiết vô cùng khó hiểu.
Lúc này, khi anh ta nhìn về phía của Bùi Nguyên Minh, trong mắt anh ta đã sớm tràn ngập nỗi oán hận.
Anh ta muốn tiếp tục uy hiếp anh, nhưng lại không dám mở lời, vì sợ rằng Bùi Nguyên Minh sẽ tiếp tục ra tay đánh anh ta.
Còn trong mắt của mọi người xung quanh, thì lần này Bùi Nguyên Minh hoàn toàn xong đời rồi.
Chuyện này e rằng không phải chỉ cần đánh gãy tay gãy chân là có thể xong chuyện được đâu.
Trịnh Tuyết Dương sợ tới mức cũng sắp khóc ra rồi, cô không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại có thể nóng nảy đến như vậy.
Lần này, cho dù nhà họ Thanh có chịu ra mặt giúp đỡ bọn họ đi chăng nữa, thì cũng sẽ không dễ dàng gì mà giải quyết được đâu.
Lúc này, Trịnh Tuyết Dương đột nhiên nắm lấy tay của Bùi Nguyên Minh và nói: "Chồng à, chúng ta chạy mau thôi. Chúng ta sẽ rời khỏi Dương Thành này, trở về Nam Hải. Sau này cũng sẽ không bao giờ quay lại đây nữa."
"Cho dù là chân trời góc bể, em cũng sẽ đi cùng với anh!"
Bùi Nguyên Minh cười nhẹ một cái và nói: "Tại sao chúng ta lại phải bỏ chạy chứ hả? Mọi người đều là người nói lý lẽ mà, chuyện này anh cũng đâu có làm gì sai. Đương nhiên là phải đợi bọn họ đi xin lỗi chúng ta rồi!"
"Hiện tại, nếu mà chúng ta bỏ chạy, thì không phải sẽ xem như chúng ta không có khí phách hay sao hả?"
Trịnh Tuyết Dương nhìn cái dáng vẻ bình tĩnh hệt như không có chuyện gì của Bùi Nguyên Minh, trong giây phút đó, cô đột nhiên không biết phải nói gì mới phải.
Một lúc sau, cô khẽ thở dài ra một hơi, chỉ hy vọng sau khi nhìn thấy được tin nhắn đó, nhà họ Thanh có thể nhanh chóng đến đây.
Ngay lúc này, tại nhà họ Thanh.
Thanh Khánh nhìn lướt qua tin nhắn trong điện thoại di động, sau đó đột nhiên bật cười: "Cái tên Bùi Nguyên Minh này đầu óc không có vấn đề gì đây chứ? Chỉ là bày một cái sạp bán hàng mà thôi, vậy mà còn chạy tới trêu chọc cả Tô Sư Gia hay sao?"
Thanh Quốc Lai ở một bên ngẩng đầu lên, nói: "Ba à, Tô Sư Gia này chính là cái người trong giới đó sao?"
"Không sai, chính là ông ta."
Thanh Quốc Lai suy nghĩ một chút rồi nói: " Ba à, người nhà đó thật sự quá biết cách kiếm chuyện phiền phức mà. Hôm nay đắc tội với Tô Sư Gia, ngày mai không biết lại đi đắc tội với ai nữa. Nói không chừng, vài ngày nữa còn đắt tội cả Ngô Kim Hổ nữa đấy!"
"Con nghĩ rằng, chúng ta tốt hơn hết vẫn là nên phân rõ ranh giới với người nhà bên đó đi!"
"Nếu không thì một hôm nào đó bị bọn họ đào cho một cái hố nhảy vào cũng không biết rốt cuộc là chuyện như thế nào nữa đấy?"
Lữ Lâm cũng gật đầu mà nói: "Đúng vậy đấy, không sai tí nào. Bây giờ người nhà của bọn họ cũng không có chút giá trị lợi dụng nào đối với chúng ta, chúng ta còn duy trì quan hệ với bọn họ để làm gì chứ?"
Thanh Nhã cũng nói: "Kể từ khi Thanh Linh gả cho cái người gọi là Trịnh Tuấn gì đó, tôi liền biết ngay cuộc đời của cô ta xem như là đã bị hủy rồi!"
"Bây giờ nhà họ Trịnh cũng xem như là đã tán gia bại sản, không còn như trước nữa, chúng ta còn giữ cái mối quan hệ người thân này để làm gì chứ?".
"Bây giờ không cắt đứt quan hệ với bọn họ, sau này cái nhà này sẽ còn nhờ vả đến chúng ta nhiều đấy!"
"Đúng vậy, bày một cái sạp cũng có thể gây ra chuyện lớn như vậy, lần sau, nói không chừng đi ăn xin cũng có thể gây ra cả một đống chuyện nữa đấy!"
"Nhà họ Thanh của chúng ta bây giờ cũng xem như là một gia tộc bậc nhất rồi.
Thật quá xấu hổ khi có loại họ hàng nghèo nàn như vậy!"
Người nhà họ Thanh đang bàn tán xôn xao, sớm đã quên mất tài sản của nhà họ Thanh, là giành lấy từ tay của Trịnh Tuyết Dương.
Bà cụ Thanh Kiều ngồi ở vị trí chủ tọa mở miệng nói: "Mọi người nói cũng có lý. Gia tộc bậc nhất như chúng ta quả thật là không thích hợp để có loại người họ hàng nghèo nàn như vậy!"
"Hay là như vậy đi, chọn ngày không bằng gặp ngày, cứ chọn ngay ngày mai đi!"
"Mở một cuộc họp báo để thông báo với tất cả mọi người rằng chúng ta đã gạch bỏ Thanh Linh ra khỏi tên của người nhà họ Thanh rồi. Từ nay về sau, gia đình bên đó sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với chúng ta nữa!"
"Ha ha ha, bà cụ à, bà thật đúng là anh minh sáng suốt mà!"
Thật tốt quá đi!"
Cả đám người nhà họ Thanh đều ha hả cười to, quả nhiên phải như vậy chứ.
Vốn dĩ bọn họ còn có chút lo lắng Trịnh Tuyết Dương sẽ một lần nữa quật dậy.
Nhưng bây giờ xem ra thì bà cụ sẽ không cho bọn họ cái này cơ hội đó nữa đâu!