*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, Trịnh Tuyết Dương mới nhớ tới chuyện quan trọng: “Nguyên Minh, mới vừa rôi không phải là người nhà họ Thanh đã dẫn theo một đám Thanh tra đến nơi này hay sao? Bọn họ không làm khó dễ gì anh đấy chứ?”
Bùi Nguyên Minh nói chuyện giống như là lẽ đương nhiên: “Làm sao mà bọn họ dám làm khó anh? Lúc Thanh Quốc Lai chuẩn bị rời đi còn quỳ xuống dập đầu nói xin lỗi anh nữa đây”
Chân mày xinh đẹp của Trịnh Tuyết Dương hơi nhíu lại: “Nguyên Minh, tại sao anh vẫn còn nói những lời như vậy chứ? Anh có biết là nếu như chuyện này mà truyền đi thì anh sẽ chọc phải một phiên phức lớn hay không?”
“Em thật sự không muốn anh có chuyện gì”
Bùi Nguyên Minh dùng vẻ mặt thành thật nói: “Vợ, anh nói thật, không thì thì em hỏi Cảnh Thiên đi, vừa rồi cậu ta cũng đã tận mắt nhìn thấy tất cả”
Viên Cảnh Thiên ở bên cạnh nghe vậy thấy vậy thì nhanh chóng nói: “Chị dâu, mới vừa đúng thật là tôi đã ở đây chứng kiến, hơn nữa còn nói phải trái với Thanh Thiếu Bình mấy câu, sau đó nhà họ Thanh đã rất nghiêm túc nói lời xin lỗi, cuối cùng coinf bảo đảm sau này sẽ không để xảy ra những chuyện tương tự nữa.”
Trên mặt Trịnh Tuyết Dương đầy vẻ nghi ngờ, nói thật, cô cũng không quá tin tưởng vào lời nói của người bạn này của Bùi Nguyên Minh, nhưng mà vì ngại mặt mũi cho nên cô mới không nói thẳng ra mà thôi”
Lục Diêu Kỳ thì lại không cân nhắc được nhiều đến như vậy, cô ta nghe xong thì đột nhiên cười lạnh nói: “Anh trai họ Viên kia, anh có biết Thanh Thiếu Bình là người nào hay không? Ông ta là người đứng thứ ba ở Đà Nẵng này đấy!”
“Còn anh thì lại có thân phận gì? Có tư cách gì mà tranh luận phải trái với ông ta? Ông ta sẽ nghe lời của anh hay sao?”
Viên Cảnh Thiên mỉm cười nói: “Nhưng sự thật là ông ta đã nghe lời tôi, hơn nữa còn không dám phản bác”
Lục Diêu Kỳ bật cười: “Còn không dám phản bác? Anh cho rằng anh là người đứng đầu ở Đà Nẵng hay sao?”
Viên Cảnh Thiên hờ hững nói: “Mặc dù tôi không phải là người đứng đầu ở Đà Nẵng, nhưng mà cũng không kém bao nhiêu.”