*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Thành.
Buổi lễ điều binh Đà Nẵng lần này, tin tức Tổng giáo đầu cùng với Chung Nam Sơn tham dự, mọi người ai nấy đều đã được biết.
Nghe nói ngay cả trên dưới binh bộ Đà Nẵng cũng đều sôi trào.
Tổng giáo đầu là quân nhân thần thoại, là truyền kỳ sống, không biết bao nhiêu quân sĩ muốn chiêm ngưỡng hình dáng của anh mà không được.
Lần này có cơ hội như vậy, ai nguyện ý bỏ qua cho được? Hơn nữa lại thêm ngài Chung Nam Sơn.
Hai người này ở chung một chỗ, thì không phải đơn giản như kiểu một cộng một bằng hai nữa rồi! Ngay cả Lý Thành Đức người như cũng bắt đầu kích động.
"Lần này, nếu như có thể làm quen với Tổng giáo đầu.
Nói không chừng, nhà họ Lý ở Cảng Thành chúng ta có thể mượn thế đè bẹp ba dòng họ lớn khác ở Cảng Thành xuống lòng bàn chân!" "Mà tôi cũng có thể giết chết Bùi Văn Kiện được!" Thanh Khánh chính là mặt đây vẻ kích động: "Nếu như có thể khiến cho Tổng giáo đầu trở thành chỗ dựa của tôi.
Như vậy, giấc mơ làm người đứng đầu Đà Nẵng không còn là mơ ước nữa rôi!" Ngay cả hai vị này cũng kích động như vậy rồi, thế thì càng không cần phải nói đến những người khác.
Trong lúc nhất thời, thư mời tham dự buổi lễ điều binh, bị săn lùng đến gắt gao.
Rất nhiều người nguyện ý bỏ ra một số tiên lớn chỉ vì muốn có được một cơ hội có thể làm quen với Tổng giáo đầu! Cơ hội như vậy, cả đời có thể chỉ có một lần, bỏ lỡ có thể sẽ không có nữa! Cùng lúc đó, ở bệnh viện.
Trịnh Tuyết Dương đứng không yên ngồi chẳng xong.
Sau ba ngày ở bệnh viện, cơ thể cô hồi phục cũng được bảy, tám phần rồi, lại chuẩn bị quay về với guồng công việc.
Có điều bây giờ, cục diện công ty đang đối mặt cũng đã khác.
Trước công ty Bạch Vân nhiều nhất cũng chỉ được xem như là một công ty quy mô nhỏ mà thôi.
Nhân viên cũng không nhiều, chỉ có mấy chục người, ngay cả nơi làm việc cũng không lớn.
Nhưng từ khi hạng mục làng du lịch ở núi Bạch Vân trở nên thu hút, Trịnh Tuyết Dương cũng biết cơ hội của mình đến rôi.
Cô phải nhân cơ hội này khuếch trương kích thước của công ty lớn hơn nữa, lại nghĩ cách có thêm vài miếng đất khác.
Đây là cơ hội bùng nổ cho công ty Bạch Vân, cô không muốn bỏ qua cơ hội này một chút nào.
Có điều, bây giờ công ty muốn phát triển, thế tất yếu phải tuyển thêm người, còn phải †ìm cao ốc văn phòng mới nữa.
Trịnh Tuyết Dương đi qua đi lại trông rất khẩn trương.