Khả Nhi nghe thấy vậy liền cười, cô ta cũng đoán trước được điều này.
“Sếp chúng tôi là người sáng lập ra Minh Hà Thượng Khê này, rất tiếc phải xin lỗi anh, chị ấy không nghe điện thoại của bất cứ ai đâu ạ, anh muốn nói chuyện trực tiếp với sếp thì e là hơi khó ạ, tôi đã chuyển lời của sếp cho anh rồi đấy, mua hay không là do anh quyết định ạ, nếu anh muốn mua thì cần làm thẻ hội viên chí tôn, nếu không mua thì cũng có thể đổi sang cái khác, mua những cái khác không cần làm thẻ hội viên đâu anh.”
“Tôi thực sự xin lỗi đã gây bất tiện cho anh, nhưng quy tắc thì vẫn là quy tắc, quy tắc ở Minh Hà Thượng Khê này sẽ không thay đổi vì bất kỳ ai đâu ạ.” Khả Nhi nói rất lịch sự, nhưng ngữ khí vô cùng chắc nịch, nụ cười nhẹ nhàng trên gương mặt tỏ vẻ rất đỗi bình thản. Cô nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh định can ngăn, nhưng nghĩ Khả Nhi là quản lý, hơn nữa đã làm việc ở Minh Hà Thượng Khê nhiều năm nay rồi, nên cũng không dám đắc tội.
Những nhân viên khác ở cửa hàng đều biết, đây rõ ràng là Khả Nhi cố tình làm khó vị khách hàng này, cửa hàng bọn họ không hề có quy tắc đó, Minh Hà Thượng Khê cũng không có quy tắc này, nếu làm thẻ hội viên thì chỉ có tác dụng được giảm giá và phục vụ tốt hơn, còn mua đồ thì không cần phải có tư cách hội viên gì cả.
Ngay lập tức có rất nhiều ánh mắt tỏ vẻ đồng cảm với cậu thanh niên này.
Chỉ là bọn họ không hề thấy Sở Phàm tức giận hay bực mình gì cả nên ai nấy đều tỏ vẻ khâm phục, sao cậu ta lại bình tĩnh đến vậy nhỉ, nếu là người khác thì chắc chắn đã tức giận bỏ đi lâu rồi. “Anh Sở Phàm, em không lấy nữa đâu, chúng mình về đi.” Trần Mộng Dao rất hiểu chuyện, đặt chiếc mặt ngọc xuống, cầm tay Sở Phàm rồi muốn kéo anh đi khỏi cửa hàng này.
Cô làm sao mà không nhận ra chị quản lý này với Giang Phong là cùng một giuộc với nhau chứ, cũng chỉ vì Sở Phàm đắc tội với Giang Phong.
Chị quản lý này rõ ràng là cố tình làm khó, chỉ cần cô thích mặt ngọc này, Sở Phàm sẽ còn tiếp tục bị mất mặt ở đây cho mà xem.
“Đừng mà Mộng Dao, em rất thích mặt ngọc này thì nhất định phải mua, anh Sở Phàm của em đâu có thiếu tiền, chẳng phải chỉ là tấm thẻ hội viên mười triệu thôi sao? Có đến mức phải vậy không? Thứ mình thích như vậy mà không cần nữa à?” Giang Phong cố tình lấy câu nói mà Sở Phàm đã nói trước đó để châm chọc anh.
“Đúng đấy, tuy hôm nay ra đường gặp phải chó nên cũng ảnh hưởng tâm trạng một chút, nhưng anh Sở Phàm của em chưa bao giờ nuốt lời cả, đã đồng ý với em thứ gì thì chắc chắn sẽ mua cho em.” Sở Phàm kéo Mộng Dao lại. “Nghe thấy chưa, người ta chắc chắn sẽ mua mà, sẽ làm thẻ hội viên mười triệu, vì bạn gái mà bỏ ra cả số tiền khủng đấy, ha ha ha ha.” Giang Phong biết câu nói ra đường gặp phải chó của đối phương là ám chỉ cậu ta, nhưng cậu ta cũng không chấp, cậu ta chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng mất mặt của thằng cha này thôi.
Sở Phàm nói với cô quản lý Khả Nhi: “Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, bán chiếc mặt ngọc này cho tôi, tôi có thể coi như hôm nay chưa xảy ra chuyện gì cả.”
“Tôi xin lỗi anh, cửa hàng chúng tôi hôm nay đúng là không thể bán được, anh uy hϊếp ai vậy? Không làm thẻ hội viên chí tôn là không tuân thủ quy tắc của cửa hàng chúng tôi, tôi có quyền không bán đồ cho anh, anh có gọi cảnh sát đến thì cũng vậy thôi.” Khả Nhi khoanh hai tay trước ngực, nghếch đầu lên nói. “Bắt buộc phải có thẻ hội viên chí tôn đúng không? Không biết hạng thẻ này đã đủ chưa?” Sở Phàm lấy tấm thẻ vàng mà Minh Khê đưa cho anh ra rồi đặt lên bàn.
Đây là thẻ vàng mà Minh Khê cho anh, có chiếc thẻ này thì bất cứ thứ gì mua từ cửa hàng thương hiệu do Minh Khê sáng lập đều được miễn phí, loại thẻ này không thể làm được, chỉ có một mình Minh Khê mới có quyền phát tấm thẻ này ra, cho đến bây giờ số người có được tấm thẻ này của Minh Khê cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Khả Nhi ngây người ra nhìn tấm thẻ đó, miệng nuốt nước bọt, cơ thể cô ta bắt đầu túa mồ hôi.
Loại thẻ này cô ta chỉ thấy đúng một lần, đó là trong buổi họp tổng công ty, sếp của Minh Hà Thượng Khê bọn họ giơ tấm thẻ vàng này ra tuyên bố loại thẻ vàng này đại diện cho đặc quyền không giới hạn, từ đấy về sau thì chưa từng nhìn thấy nữa, càng chưa thấy ai dùng loại thẻ này cả, tấm thẻ vàng này tụ hội cho thân phận, tiền và quyền của một người, có được tấm thẻ này chắc chắn phải là một nhân vật máu mặt có quan hệ cực kỳ thân thiết với sếp của Minh Hà Thượng Khê. Nhưng thằng cha này? Cậu ta là nhân vật máu mặt? Nếu thực sự như vậy thì Giang Phong đã không gây sự với cậu ta rồi?
“Anh cầm chiếc thẻ này đến Minh Hà Thượng Khê của chúng tôi để giở trò lừa đảo à? Anh đến nhầm nơi rồi đấy?” Khả Nhi suy nghĩ một hồi rồi chắc chắn là thằng cha này cố tình bỡn cợt với cô, cậu ta mà có loại thẻ vàng này thật, thì e rằng lúc đến đã đem ra rồi, giờ mới lôi ra chắc là muốn lấy giả làm thật, muốn qua mặt cô ta.
“Haiz, cô muốn tôi phải đích thân gọi điện cho sếp của cô đúng không? Nếu như thế thì vị trí quản lý của cô cũng không giữ nổi rồi.”
Nghe thấy vậy, mọi người ai nấy đều kinh ngạc, thằng cha này cũng ra gì đấy chứ? Ăn nói có vẻ mạnh bạo ra phết, đến cả Giang Phong và Khương Dĩnh cũng phải ngạc nhiên, nếu không quen biết với cậu ta từ trước thì chắc chắn sẽ tưởng cậu ta là nhân vật máu mặt đại gia hạng khủng ấy chứ. “Sở Phàm cậu dọa ai đấy? Bà chủ của Minh Hà Thượng Khê cậu có biết là ai không? Lại còn đích thân gọi điện, sao cậu không đái một bãi mà soi xem mình là hạng người gì, muốn cậu ấy mất vị trí quản lý cửa hàng? Cậu có biết chức vụ quản lý cửa hàng của Minh Hà Thượng Khê được tuyển chọn thế nào không? Tôi nói cho cậu biết Khả Nhi có thể lên làm quản lý ở đây, thì cậu có là họ hàng của bà chủ Minh Hà Thượng Khê cũng không thể đuổi việc cậu ấy được, hiểu không đồ bã đậu?” Giang Phong cười lớn.
“Cửa hàng của Minh Hà Thượng Khê chúng tôi chưa bao giờ sợ khiếu nại, chúng tôi đã có thể làm được như ngày hôm nay không phải những vị khách khó tính như các anh có thể dễ dàng đạp đổ, hơn nữa có một điều tôi nói cho anh biết, số điện thoại của sếp tôi đã mã hóa, kể cả anh có biết số thì cũng không gọi nổi đâu.” Khả Nhi nói một cách không hề e dè. “Anh Sở Phàm, chúng mình về thôi.” Mộng Dao cảm thấy khó xử, cứ ở đây tiếp sẽ chỉ làm trò cười cho mọi người.
Sở Phàm nhìn Mộng Dao với ánh mắt bảo cô hãy yên tâm, anh lấy điện thoại ra rồi gọi cho Minh Khê.
“Cậu chủ? Chẳng phải cậu vừa vào trung tâm thương mại Thế giới mua đồ sao? Sao lại gọi điện cho người ta thế này? Nhớ người ta rồi à?” Phía đầu dây bên kia Minh Khê vừa lái xe vừa nói với giọng nũng nịu thân mật.
Nghe thấy âm thanh sến súa đấy Sở Phàm cũng phải phì cười: “Tôi gọi cho chị là có chuyện đó.”
Sở Phàm quay đầu tránh đi, rồi đi ra một góc ít người kể lại chuyện xảy ra ở cửa hàng, đại khái là cô nhân viên quản lý kiểu gì cũng không bán cho anh chiếc mặt ngọc đó, cố tình làm khó, anh lôi cả chiếc thẻ vàng mà cô ấy đưa cũng không có tác dụng gì, còn anh cũng không nói thêm gì khác, nhưng với sự thông minh của Minh Khê ngay lập tức hiểu ra Sở Phàm đang gặp phải khó khăn không thể giải quyết được, nếu không với tính cách của cậu chủ sao có thể chọn cách nhờ đến cô ấy chứ? “Được rồi, tôi biết rồi cậu chủ, giờ tôi đuổi việc ngay cái cô quản lý đấy, cậu xem thích cái gì cứ lấy đi là được, tôi sẽ thông báo ngay đây.” Minh Khê nói.
Sở Phàm cúp máy, nhìn về đám người đang ngơ ngác mỗi người một vẻ: “Mọi người muốn mua gì thì cứ tiếp tục, không phải ở đây xem trò cười nữa, lát nữa đổi quản lý mới thì cũng không ảnh hưởng mọi người mua hàng đâu nhé.”
“Được rồi, cô đợi thông báo đi.” Sở Phàm nói vưới giọng dửng dưng.
Khả Nhi đứng đối diện cảm thấy tim hơi đập nhanh, thằng cha này lại tự tin thế à? Chẳng nhẽ cậu ta quen với sếp mình thật?
Khả Nhi vừa nghĩ đến đó thì điện thoại quầy lễ tân của cửa hàng reo lên.