Chàng Rể Phi Thường

Chương 292: Ra tay



Văn Thủy Nhu cắn môi, nhẹ nhàng nói: “Không sao, tôi biết đây không phải là lỗi của anh, anh đi ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát”.

Sở Phàm gật đầu, vội vàng quay người đi.

Không biết vì sao, anh luôn cảm giác phía sau lưng có ánh mắt đang nhìn anh với vẻ oán trách, nhưng vừa quay đầu lại Văn Thủy Nhu đã đóng cửa, không còn thấy ai nữa.

“Lạ thật, là ảo giác à?”, Sở Phàm lẩm bẩm một tiếng rồi đi thẳng xuống dưới tầng.

Sáng sớm ngày hôm sau, anh từ nhà xuất phát rồi đi tới tầng một chờ.

Đúng lúc Liễu Mộc và Văn Thủy Nhu cũng vừa đi từ thang máy ra, thấy Sở Phàm liền mỉm cười chào.

Bộ quần áo của Văn Thủy Nhu đã thay lại sang bộ màu đỏ, trên gương mặt vẫn cái vẻ lạnh lùng như trước.

“Cậu Sở, người đến đón chúng ta đã tới rồi, chúng ta đi ra ngoài đi”, Liễu Mộc cười nói.
“Vâng, đi thôi!”

Sở Phàm gật đầu, bình thản đi theo hai thầy trò kia ra khỏi khách sạn.

Tuy anh biết Văn Thủy Nhu trong lòng có tâm sự, chắc là có liên quan tới chuyện tối qua, nhưng chuyện đó không phải là chuyện anh có thể giải quyết được, anh càng can thiệp vào thì chuyện có khi càng phức tạp hơn.

Bên ngoài khách sạn, một chiếc xe Lincoln màu đen đã chờ sẵn trước cửa, một người đàn ông lớn tuổi mặc áo sơ mi cổ tàu, mái tóc đã bạc trắng như cước đang đứng bên cạnh xe chờ.

Tuy người đàn ông đó đã lớn tuổi, nhưng tư thế đứng trông như cây bạch dương giữa sa mạc vậy, hiên ngang mà thẳng tắp, ánh mắt nhanh nhẹn và sâu xa, trông không giống một người cao tuổi gì cả.

Thấy người đàn ông lớn tuổi đó, Sở Phàm đoán ra được ngay thân phận của đối phương, chắc là từ trong quân đội ra.
Ba người đi đến trước chiếc xe, người lớn tuổi đó bèn bước lên trước nói: “Ba vị, ông chủ tôi đã chờ mấy tiếng đồng hồ rồi, chúng ta mau chóng đến đó thôi”.

Liễu Mộc ừ một tiếng rồi đưa Văn Thủy Nhu và Sở Phàm chuẩn bị lên xe.

“Chờ đã, vị này là?”, người lớn tuổi thấy Sở Phàm cũng đi theo sau, lập tức giơ tay ra ngăn lại.

“Lần trước khi Liễu Mộc khám bệnh cho ông chủ của ông ấy chỉ đem theo Văn Thủy Nhu, giờ đột nhiên lại thêm một người lạ, khiến ông ấy không khỏi cảnh giác.

“Ông không cần lo lắng, đây là đồ đệ của sư huynh tôi, lần trị liệu này cần phải có cậu ấy hỗ trợ ấy mà”, Liễu Mộc điềm tĩnh nói.

Người lớn tuổi quan sát Sở Phàm một lúc rồi đột nhiên nói: “Cậu thanh niên này tôi có biết, cậu là cậu chủ của cao ốc Thiên Môn đúng không?”
Sở Phàm hơi ngạc nhiên: “Ông từng gặp tôi à?”

“Chưa gặp bao giờ”.

Người đàn ông lớn tuổi lắc đầu nhẹ, nhưng lại nói: “Nhưng trong xã hội này chỉ cần là người có chút thế lực thì chưa có ai mà tôi chưa biết cả, tôi còn biết dòng họ đứng sau lưng cậu là một dòng họ không hề tầm thường nữa cơ”.

Câu nói này khiến Sở Phàm hơi có chút hứng thú.

Người đàn ông lớn tuổi này chỉ là một người với thân phận vệ sĩ, nhưng hình như lại biết rất nhiều, cái khí phách này đương nhiên là đến từ người “ông chủ” chống lưng phía sau ông ấy rồi.

Điều này khiến Sở Phàm không khỏi tò mò, cái “ông chủ” kia rốt cuộc là ai.

“Nếu ông đã biết tôi rồi vậy thì tôi có thể lên xe cùng sư thúc Liễu Mộc không?”, Sở Phàm hỏi.

“Đương nhiên là có thể rồi, danh dự nhà họ Sở thì tôi tin, chỉ là có chút ngạc nhiên, cậu Sở lại biết cả về y thuật cơ đấy”, người đàn ông lớn tuổi mỉm cười, sắc mặt lộ ra vẻ thắc mắc.
Sở Phàm không nghĩ nhiều mà lên xe cùng Liễu Mộc và Văn Thủy Nhu luôn.

Chiếc xe nổ máy và đi ra khỏi khu Tịnh Yên.

Hơn một tiếng sau, chiếc xe đã tới một nơi có tên là khu Bảo Quận, khu Bảo Quận và khu Tịnh Yên đều thuộc thành phố Vân Hải, nhưng khu Bảo Quận lại gần với trung tâm thành phố hơn, còn khu Tịnh Yên lại giáp với phía ngoại ô.

Nhìn từ bản đồ thì khu Tịnh Yên càng gần với thành phố Sùng An hơn cho nên lần trước Trần Mộng Vũ đã tưởng chuyện Sở Phàm trúng xổ số là vì đi đến thành phố Sùng An mua vé số.

Sau khi đi vào bên trong khu Bảo Quận, chiếc xe không dừng lại mà đi tiếp men theo một con đường núi rất nhỏ.

Sở Phàm có ấn tượng với ngọn núi này, hình như gọi là núi Lạc Vân, và là khu vực cấm trong khu Bảo Quận, người bình thường không thể tới được, không ngờ chiếc xe này lại có thể đi vào vô tư như vậy, điều khiến anh còn ngạc nhiên hơn là phía bên trong núi Lạc Vân lại là một trang viên rộng lớn.
“Các vị, chúng ta tới nơi rồi, đây chính là nơi ở của ông chủ chúng tôi”.

Sau khi chiếc xe dừng lại hẳn, người lớn tuổi xuống xe nói.

Ông ấy nói câu này thực ra là để nói cho Sở Phàm nghe, vì dù sao Liễu Mộc và Văn Thủy Nhu cũng đã từng tới đây rồi.

Ba người vừa xuống xe, ba bốn thanh niên cả nam lẫn nữ đi từ trong trang viên ra, người đi đầu là một người đàn ông bước đi chắc nịch với khí thế rất hùng dũng.

Cái khí thế mạnh mẽ này rõ ràng là người xuất thân từ trong quân đội.

“Liễu thần y, chúng cháu đã chờ ông rất lâu rồi ạ, mời ông mau vào trong chữa bệnh cho ông nội cháu với”, người thanh niên cung kính nói.

Liễu Mộc gật đầu, cũng không nói gì nhiều mà đưa Sở Phàm và Văn Thủy Nhu vào bên trong.

Điều khiến Sở Phàm cảm thấy kỳ lạ đó là người thanh niên này không hề ngăn anh lại, mà chỉ nhìn anh từ đầu tới chân bằng ánh mắt nghi hoặc.
Nếu đoán không nhầm, chắc là người lớn tuổi kia trên đường tới đây đã nói qua thân phận của anh, hoặc là kiêng nể nhà họ Sở, nên mấy người thanh niên này không làm khó gì anh cả, chỉ là ánh mắt không được thiện cảm lắm thôi.

Đi vào bên trong căn biệt thự ở trung tâm của trang viên, Sở Phàm cũng đã nhìn thấy đối tượng cần chữa bệnh lần này.

Đó là một ông lão tuổi cao, tóc đã bạc hết.

Lúc này, ông lão đã không thể đi lại được mà ngồi trên một chiếc xe lăn, hai chân được che lại bằng một chiếc chăn dày, trên gương mặt đã có nhiều những vết đồi mồi, đôi mắt mờ đục kia không còn mấy sức sống, nhìn cũng đoán ra được không còn sống được bao lâu nữa.

Nhưng khi ông ấy nhìn thấy Liễu Mộc, vẫn nở một nụ cười mừng rỡ.

“Ông Liễu, không ngờ vẫn phải nhờ ông đích thân tới đây một chuyến, tôi đã bảo đám ranh con kia là đừng có để cho ông phải vất vả tới nữa, nhưng bọn họ lại không nghe, tôi cũng chẳng còn cách nào!”
“Giờ đâu còn như trước đây, muốn đánh bọn chúng cho hả giận mà cũng không đánh nổi nữa”.

“Ông xem bọn chúng cũng thật là, sinh lão bệnh tử ai mà chẳng phải trải qua, cả đời này tôi đã gϊếŧ địch lập công vô số lần, từ lâu đã không còn gì phải nuối tiếc nữa, sống đến ngần ngày tuổi là cũng đủ rồi!”

“Ông nội!”

Một cô gái trẻ bước lên với tư thế oai hùng nói: “Ông là chỗ dựa tinh thần của quân đội, có ông thì bọn Tây mới không dám mon men, vì sao nước Hoa Hạ lại là vùng cấm địa của lính đánh thuê, chẳng phải là vì có ông và đội Hộ Long của ông à?”

“Nếu ông không còn nữa, đội quân Hộ Long chắc chắn sẽ bị giải tán, mà một khi đội quân Hộ Long bị giải tán thì đám hổ đói kia liệu có bỏ qua cái cơ hội tốt này không?!”

Nói dứt, cả đại sảnh căn biệt thự đột nhiên chìm vào bầu không khí tĩnh lặng.
Ông lão im lặng một hồi lâu mới thở dài nói: “Duyên Nhi, ông đã già rồi, thế giới này là thiên hạ của cánh trẻ các cháu, ông hy vọng người có thể khiến bọn phương Tây phải sợ hãi và không dám xâm phạm chúng ta chính là các cháu, chứ không phải là một ông già sắp xuống hố như ông”.

“Chúng cháu sẽ cố gắng trưởng thành, nhưng trước khi chúng cháu có thể gánh vác hết mọi trách nhiệm thì cháu mong ông hãy chú ý đến sức khỏe của mình hơn ạ!”

Người phụ nữ vừa được gọi là Duyên Nhi kia ngoan cố mà nói.

Sở Phàm đứng bên cạnh nghe những người kia nói chuyện với nhau, anh cảm giác hình như anh đã biết được một số chuyện vô cùng lớn thì phải!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.