Chàng Rể Phi Thường

Chương 28: Tố cáo một phen ra trò



“Nghe điện thoại đi, cần phải nói gì thì tự mày biết.” Sở Phàm cười khẩy.

Cao Vĩnh run lẩy bẩy cầm điện thoại lên.

“Mày nói sai một chữ, tao chặt đứt một ngón tay.” Sở Phàm nói thêm một câu.

“Anh Vĩnh à? Có làm phiền anh đang làm chuyện tốt không thế?” Phía bên đầu dây là giọng lanh lảnh của Trần Mộng Vũ.

“Không...... không, đang chuẩn bị đây......” Cao Vĩnh vừa nói vừa rón rén nhìn về phía Sở Phàm, Sở Phàm ra hiệu bảo hắn nói tiếp.

“À này, mai thì nói, tối nay đừng có làm phiền tôi nữa, thế nhé, tôi cúp máy đây.” Nói xong Cao Vĩnh vội vàng cúp điện thoại, lúc này hắn quả thực không biết nên nói gì, nói sai một chữ tên này chắc chắn sẽ chặt đứt một ngón tay của hắn chứ không đùa.

“Sở Phàm, tôi bị oan.” Đột nhiên Cao Vĩnh bò xuống trước mặt Sở Phàm.
“Ngoài Trần Mộng Vũ ra còn có ai bảo mày làm chuyện này?” Sở Phàm nhìn xuống hắn rồi lạnh lùng hỏi.

“Còn có...... còn có Trần Văn Kiệt và bạn gái của hắn là Chung Đình, Chung Đình trước đây là bạn gái tôi, mối làm ăn này cũng là cô ta giới thiệu cho tôi.” Cao Vĩnh lắp bắp nói.

“Là bạn gái trước đây của mày à?” Ánh mắt của Sở Phàm có hơi ngạc nhiên, như có có một cánh cửa mở ra thế giới mới vậy: “Hai chúng mày giờ vẫn còn liên lạc với nhau, hay là chúng mày vẫn giữ mối quan hệ đó?”

Sở Phàm đột nhiên có ý định hóng hớt.

“......Thứ bảy chủ nhật thì cô ta đến với tôi.” Sắc mặt Cao Vĩnh hơi đỏ.

“Đến với mày?”

Sở Phàm không nhịn được cười, Trần Văn Kiệt liệu có biết chuyện này không?

Không giống như Sở Phàm, Chung Đình là bạn gái chính thức của Trần Văn Kiệt, đã ra mắt bố mẹ hai bên.
Còn Sở Phàm và Trần Mộng Vũ, thực ra ngay từ đầu Sở Phàm cũng biết rõ hai người họ không thể có kết quả, ba năm qua Sở Phàm âm thầm chịu đựng tất cả, đối phương rõ ràng không phải dễ để mà theo đuổi, cho đến khi sau này biết được mối quan hệ của Trần Mộng Vũ và Quách Siêu, Sở Phàm mới hoàn toàn thất vọng, cũng từ bỏ luôn ý định theo đuổi Trần Mộng Vũ.

Ngay từ đầu đã không phải là mối quan hệ bạn trai bạn gái, thì làm gì có chuyện bị cắm sừng cơ chứ? Đó chẳng qua là người ngoài hiểu sai rồi cứ thế đồn sai mà thôi, chứ ngoài cái danh phận là vợ sắp cưới ra thì hai người chẳng có gì cả.

Còn Trần Văn Kiệt mới chính là bị cắm sừng nghiêm trọng, đáng cười ở chỗ anh ta lại đi giúp nhân tình của bạn gái mưu lợi bất chính, còn gì nực cười hơn.
“Chuyện này anh cũng đừng đồn ra ngoài, anh có thù oán với nhà họ Trần, còn tôi lại nhắm vào sản nghiệp của nhà họ Trần, kẻ địch của kẻ địch thì chính là bạn, tôi chỉ hy vọng Chung Đình vào được nhà họ Trần thôi.” Đến lúc này Cao Vĩnh cũng không giấu giếm gì nữa , tính mạng hắn còn đang nằm trong tay Sở Phàm thì có bí mật gì phải giấu nữa chứ?

“Chỉ cần ngoan ngoãn hợp tác với tao, những chuyện khác tao mặc kệ, còn nhà họ Trần thì mày thích làm gì thì làm.” Sở Phàm cười nói.

“Cậu Phàm, tiếp theo đây nên làm gì ạ?” Mao Cương tiên về phía trước.

“Đơn giản thôi, nhốt hắn lại, mai anh lôi hắn đến nhà họ Trần, nói rõ hết tất cả chân tướng sự việc liên quan đến Mộng Dao, tôi rất muốn biết thái độ của bà Trần sẽ như thế nào.” Trên khuôn mặt Sở Phàm nhếch một nụ cười khẩy.
Chờ khi anh rời khỏi tòa dinh thự số mười ba, một mình Mao Cương giải quyết chuyện còn lại, phố Tây là địa bàn của Giang Mậu, để hắn phát hiện chắc chắn sẽ không để yên, tuy đối với Sở Phàm mà nói một nhà họ Giang cỏn con chẳng là cái thá gì, nhưng với Mao Cương thì khác, Mao Cương trong mắt Giang Mậu thì chỉ là một con tép riu, nếu Giang Mậu muốn âm thầm đối phó với hắn, Mao Cương chắc chắn sẽ không đỡ lại nổi.

Giờ đây Sở Phàm muốn giải quyết xong chuyện của Mộng Dao trước, không muốn để làm to chuyện lên.

Sau khi về trường, Mộng Dao đợi Sở Phàm rất lâu.

“Anh không sao chứ?” Ở trước cổng trường, Trần Mộng Dao lo lắng đến sắp khóc, trời tốt đen nên không nhìn rõ sắc mặt của cô, cô cúi đầu đứng trước mặt Sở Phàm.

“Em cứ đứng đợi lâu như vậy sao? Muộn thế này rồi không sợ người ta bắt cóc à.” Sở Phàm cười một cách bất lực.
“Em sợ anh ở đó không về nổi.” Giọng nói của Trần Mộng Dao hơi lạ, rõ ràng là đang nghẹn ngào nơi cuống họng.

“Làm gì có chuyện đấy, em không thấy đám người đến lúc sau đều là đến để giúp anh à?” Sở Phàm vuốt tóc cô: “Đi thôi, anh đưa em vào trong ký túc, mấy ngày tới đừng có về nhà họ Trần nữa, tất cả mọi người nhà họ Trần đều không tốt với em đâu, trong lòng em biết vậy là được, những chuyện khác cứ để anh giải quyết.”

Trên đường vào ký túc Trần Mộng Dao mấy lần định nói gì đó rồi thôi.

Cuối cùng khi đến phía dưới tòa nhà ký túc xá, cô kéo áo Sở Phàm nói: “Anh nói xem có phải bọn họ có ý định không cần em nữa không, em cảm thấy em không thể tiếp tục ở nhà họ Trần được nữa, bất kể là anh em hay chị em, mọi người đều rất ghét em.”
“Làm gì có chuyện đấy chứ, em chẳng phải vẫn còn bố mẹ em à?” Sở Phàm an ủi nói.

“Nhưng......”

“Đừng có nhưng gì nữa, mau về ngủ sớm đi nha.” Sở Phàm không để cho cô tiếp tục được nói, sợ cô bé này sẽ lại nghĩ linh tinh.

Đi vào trong ký túc xá Trần Mộng Dao cuối cùng vẫn không kìm được mà khóc nức nở, bố mẹ sao? Nhưng bố mẹ cũng đâu có đối xử tốt với cô? Hơn nữa gần đây lại càng ghê gớm hơn, cô đã sắp tuyệt vọng rồi, cô không cho Sở Phàm nhìn thấy vết thương trên chân của mình, cô không muốn Sở Phàm phải lo lắng, nhưng không có nghĩa là cô không tủi thân, cô cũng muốn được giống như chị mình, được mọi người yêu quý, kể cả không cần tiền, không cần cái gì mà người phụ trách dự án gì cả, cô chỉ cần có được một cuộc sống yên bình, bình an mà thôi.
Lúc này Sở Phàm không hề biết, ở nhà họ Trần, Trần Mộng Vũ, Chung Đình và Trần Văn Kiệt lại đang ngồi với nhau, Trần Mộng Vũ cố tình đợi đến mười hai giờ mới gọi điện cho Cao Vĩnh.

“Đến tầm giờ thì mọi việc chắc cũng làm xong hết rồi nhỉ? Tên Cao Vĩnh đấy chắc cũng sướng đủ rồi, sao lại không nghe điện thoại chứ? Đã ngủ rồi à?” Trần Mộng Vũ đặt điện thoại xuống với vẻ thắc mắc.

“Chắc là ngủ rồi, mai thì gọi lại cho anh ta, đến lúc đó bảo anh ta gửi cho chúng mình clip, rồi lấy cái cớ làm bại hoại gia phong, là có thể đuổi nó ra khỏi nhà, đến lúc đó người phụ trách dự án chỉ có thể là hai anh em mình, là ai cũng được đều là người trong nhà cả, lời lãi gì hai anh em mình chia đôi.” Trần Văn Kiệt đã lên kế hoạch sẵn cho tương lai.

“Văn Kiệt, xong chuyện này thì anh cũng nên cưới em đi chứ? Chúng mình đã yêu gần một năm rồi mà.” Chung Đình nói với vẻ như rất mong chờ.
“Em yên tâm đi, chờ anh cầm quyền thừa kế của dòng họ thì sẽ cưới em ngay, à phải rồi, chuyện em bảo có bầu từ mấy hôm trước là thật à? Có lừa anh không đấy?” Trần Văn Kiệt vừa căng thẳng lại vừa hồi hộp.

“Đương nhiên là thật rồi, chuyện này em lừa anh làm gì?” Chung Đình nói với giọng thề thốt.

“Hai người? Có rồi à? Nhanh thế á?” Trần Mộng Vũ ngạc nhiên đến mức ôm lấy miệng, đây là chuyện lớn đó, chuyện có bầu trước rồi cưới đã là chuyện thường tình, thế này Chung Đình chắc chắn là cháu dâu của nhà họ Trần rồi?

“Chẳng còn cách nào khác, ai bảo anh lại lợi hại vậy chứ, một phát đã trúng.” Trần Văn Kiệt ha ha cười lớn, giờ anh ta cũng hai mươi sáu tuổi rồi, cũng không còn bé nữa, đúng là đã tới lúc cưới vợ rồi xây dựng cơ nghiệp thôi.
Anh ta chỉ là không ngờ rằng tháng trước vừa đi tỉnh về, chỉ ngủ với Chung Đình đúng một hôm, còn tính trước lúc đó đang trong ngày an toàn, vậy mà cũng dính bầu được? Có lẽ là ý trời cũng nên.

Ngày hôm sau, Trần Mộng Vũ lại gọi cho Cao Vĩnh, nhưng cũng không liên lạc được, bọn họ quyết định không đợi Cao Vĩnh nữa là đi tố cáo trước, chứng cứ sau này sẽ bổ sung, dù sao bà nội cũng sẽ không thể không tin bọn họ.

Bọn họ thông báo cho bà Trần từ rất sớm, nói rằng có chuyện quan trọng cần thương lượng với bà Trần về chuyện Trần Mộng Dao trong khi làm việc đã phi phạm kỷ luật nghiêm trọng, làm bại hoại gia phong.

Bà Trần tuy có hơi nghi ngờ nhưng cũng nhanh chóng cho họp dòng họ, con cháu đời thứ hai đời thứ ba tổng cộng gần mười người đến.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Bà Trần nhìn khí thế hùng hổ của ba người Trần Văn Kiệt, Chung Đình và Trần Mộng Vũ.
Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc cũng ngồi bên cạnh, bọn họ cũng cảm thấy nghi hoặc, không biết rốt cuộc là có chuyện gì?

“Trần Mộng Dao tự ý lấy hàng của tập đoàn Minh Châu nhưng không đi theo kênh bán hàng của nhà họ Trần mà lại hợp tác với bọn buôn thuốc ở phố Tây, tự ý định giá để thu khoản tiền lớn một cách bất chính.

“Mà chúng cháu cũng có nhận được tin là tối qua nó đến nhà tên buôn thuốc đấy rồi cả đêm không về, đây rõ ràng là tạo được mối quan hệ với người ta rồi, lấy thuốc vốn phải tiêu thụ theo kênh phân phối của nhà họ Trần thì lại đem bán ra cho người ngoài!”

“Về sau dự án này nhà họ Trần chúng ta không kiếm được gì, tất cả đều là người ngoài và Trần Mộng Dao lấy hết, thế này chúng ta có cần phải hợp tác với tập đoàn Mình Châu nữa không chứ?” Trần Văn Kiệt gân cổ nói, trông như đang bị tức điên vậy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.