Chàng Rể Phế Vật

Chương 888



CHƯƠNG 888


Thấy cô gái này mang dáng vẻ khóc lóc giống như trẻ con, Trần Xuân Độ không khỏi có hơi bất đắc dĩ…Một nữ cảnh sát cứng cỏi quật cường như vậy thế mà lại có một mặt yếu ớt như thế…


“Này, vì sao lại theo tôi cả ngày hả? Tôi nói rồi…Tôi không có phạm pháp…Cô bám theo tôi cũng không có được gì đâu?” Trần Xuân Độ thấy cảm xúc của cô đã ổn định, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “Tôi không phải là người cô muốn bắt đâu, mà tôi cũng đâu phải là kẻ thù của cô.”


Đôi mắt đỏ xinh đẹp của Diệp Thái Linh trợn mắt trừng Trần Xuân Độ, câu nói này của anh lại nhắc tới nổi đau trong lòng cô.


“Trần Xuân Độ, anh đừng có mà ngụy biện…Không để pháp luật vào mắt, vi phạm rối loạn kỷ cương…Anh coi pháp luật nước C không tồn tại à? Sớm muộn gì tôi cũng mang anh về đồn cảnh sát, ném anh vô nhà giam!” Giọng nói của Diệp Thái Linh mang theo một tia lạnh lùng quật cường.


Trần Xuân Độ nghe thấy vậy không khỏi sửng sốt, oán khí của cô gái này sao mà lớn vậy chứ? Bản thân anh hình như cũng đâu có thâm thù đại hận gì với cô đâu?


Trần Xuân Độ suy nghĩ một lát, dường như cũng đoán được một xíu, nhẹ giọng hỏi: “Có người trêu chọc tới cô à?”


“Liên quan gì tới anh?!” Nụ cười trên gương mặt Diệp Thái Linh lạnh lẽo vô cùng.


Trần Xuân Độ cười nhạt, nhìn chằm Diệp Thái Linh…Tuy cái cô cảnh sát này có chút lạnh lùng hung hãn…Nhưng…Có đôi khi cô cũng có tí đáng yêu…Nhất là lúc cô mang dáng vẻ nghiêm túc khi bắt người.


“Về chuyện này, tôi còn phải khen ngợi cô.” Trần Xuân Độ nói.


Diệp Thái Linh dùng đôi mắt lạnh như Thái Linh nhìn Trần Xuân Độ: “Anh đang châm chọc tôi sao? Nhất định có một ngày tôi sẽ tra được chứng cứ phạm tội của anh, tống anh vào nhà giam!” Lúc này cô có vẻ rất quật cường!


“Yên tâm đi, một ngày nào đó…Tôi sẽ trả lại công lý cho cô, để cô đích thân đưa kẻ đáng ra phải bắt vào ngục.” Trần Xuân Độ đột nhiên rút lại ý cười trên mặt, trịnh trọng nói.


Giờ phút này, Diệp Thái Linh có hơi rối lòng…Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Thứ vừa ăn cướp vừa la làng…Anh cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.”


Ăn uống xong, Trần Xuân Độ ôm Diệp Thái Linh đang không tình nguyện giãy dụa vào trong xe, chú chó hoang cũng được ăn no, nhào vào ghế phụ rồi lặng lẽ ngồi sang một bên.


Chiếc Mercedes Benz chạy suốt một quãng đường, cuối cùng chậm rãi dừng lại trước cửa nhà Diệp Thái Linh.


Trần Xuân Độ muốn ôm Diệp Thái Linh ra khỏi xe, nhưng Diệp Thái Linh lại phản kháng mạnh mẽ.


“Anh không cần bế tôi đâu! Anh đi về đi, tôi có thể tự đi được…” Cô cứng ngắc chống nạng, khập khiễng đi về phía nhà mình.


Trần Xuân Độ hơi lo lắng, sợ cô ngã mà cẩn thận đỡ lấy cánh tay cô. Con chó hoang rất ngoan ngoan lại khẩn trương đi theo sau cô, có vẻ hơi sợ sệt.


Trần Xuân Độ đỡ Diệp Thái Linh, nhẹ nhàng bấm chuông cửa.


Sau vài giây, cửa nhà mở ra … Người mở cửa là một người đàn ông trung niên đẩy xe lăn.


“Thái Linh à … Có chuyện gì vậy con?” Diệp Thiệu Danh nhìn thấy dáng vẻ của con mình thì sắc mặt lập tức đông cứng lại!


“Ba … Con không sao … Không cẩn thận bị va chạm, xảy ra tai nạn xe cộ …” Diệp Thái Linh không muốn giải thích quá nhiều, chuyện này rất khó giải thích, cô cũng không muốn ba mình phải lo lắng.


Diệp Thiệu Danh liếc nhìn Trần Xuân Độ rồi khẽ gật đầu … Ông cũng không hỏi quá nhiều.


“Chú, xin chào.” Trần Xuân Độ gật đầu đáp lại, ánh mắt anh nhẹ dừng lại trên đôi chân tàn tật của Diệp Thiệu Danh vài giây.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.