Chàng Rể Phế Vật

Chương 848



CHƯƠNG 848


Lúc này, trong văn phòng bên cạnh, Trần Xuân Độ nhàn nhã thoải mái nằm trên ghế ông chủ, cầm tách trà trong tay nhấp một ngụm, vắt chân lên nhau, híp mắt trông rất dễ chịu.


Hôm qua sau khi từ Yên Kinh về thành phố T, đi máy bay cả đêm, trời tờ mờ sáng mới xuống máy bay, Lê Kim Huyên đã lập tức chạy thẳng đến công ty.


Thậm chí Lê Kim Huyên còn không đi thăm ba mẹ, cô nói rằng đã rời trụ sở thành phố T quá lâu, cô có rất nhiều việc phải làm.


“Vẫn là ở đây thoải mái hơn.” Trần Xuân Độ ngồi trong phòng làm việc của mình, đặt điện thoại xuống, anh vừa nấu cháo điện thoại với Tô Hiểu Vân xong, tinh thần anh rất thoải mái.


Chỉ là… cảm giác đau nhói nơi lồng ngực khiến anh thỉnh thoảng cúi đầu, chìm vào suy nghĩ, ánh mắt thâm thúy.


Đúng là cuối cùng Vân Lăng Tiêu đã khiến anh bị thương, không phải do anh bất cẩn mà là cú đâm từ phía sau ấy của Vân Lăng Tiêu vô cùng kỳ dị, đến mức anh hoàn toàn không phát hiện, dường như đã được che giấu hơi thở và tiếng động dù là rất nhỏ nên mới khiến anh trúng một dao như vậy.


Mà khi Trần Xuân Độ quay lại thì Vân Lăng Tiêu đã đột ngột biến mất.


Chiêu này với Trần Xuân Độ mà nói cực kỳ quen thuộc.


Ký ức gợi lên trong đầu anh khi ấy, khiến trong mắt anh có vài phần cảnh giác.


Bỗng nhiên Trần Xuân Độ loáng thoáng nghe thấy có tiếng huyên náo trong văn phòng tổng giám đốc bên cạnh.


Trần Xuân Độ lấy một điếu thuốc ra, châm lửa rồi chậm rãi rít một hơi, anh đặt tách trà xuống, đứng dậy ra khỏi văn phòng, đi về phía phòng tổng giám đốc.


Khi nhìn thấy đoàn tuỳ tùng mặc vest đen canh gác cửa văn phòng, lông mày anh hơi nhướng lên, khoé miệng cũng cong lên.


Nhìn thấy cảnh này, mặt Lê Kim Huyên lạnh như băng.


“Anh Richard, anh có ý gì?”


Richard bật cười, nụ cười cực kỳ bá đạo, hắn cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, tự lẩm bẩm: “Mình phải lịch lãm một chút, lịch lãm một chút…”


Thấy Richard tự nói một mình, mặt thư ký tái nhợt, mang theo chút ngạc nhiên. Cô đã bị người đàn ông ngoại quốc này doạ sợ. Cách nói chuyện của Richard quá đáng sợ, quái đản như một kẻ mất trí.


Lúc này, trong văn phòng bên cạnh.


Trần Xuân Độ đang dựa vào ghế văn phòng ngủ say tít… Trận chiến với Vân Lăng Tiêu hôm qua khiến anh hao tổn rất nhiều thể lực, hơn nữa anh còn bị nội thương nhẹ. Hôm nay anh cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.


Nhưng đang nhắm mắt ngủ ngon bỗng nhiên anh nghe thấy có tiếng nền bê tông nứt, anh đột nhiên mở mắt!


Âm thanh đó rất khẽ nhưng rất rõ ràng, còn vọng ra từ văn phòng tổng giám đốc bên cạnh.


Sau khi Trần Xuân Độ ra khỏi văn phòng một lần nữa, đang định vào văn phòng tổng giám đốc thì đột nhiên bị chặn lại.


“Các anh là ai?” Trần Xuân Độ nhìn những người nước ngoài này đầy ẩn ý.


Ánh mắt đám đàn ông ngoại quốc lạnh lùng, liếc xéo Trần Xuân Độ, trong mắt là vẻ khinh thường, bọn chúng trả lời bằng tiếng Anh thuần tuý: “Chúng tao là những người mày không thể động tới, biết điều thì mau cút đi.”


Nghe lời này, Trần Xuân Độ đột nhiên bật cười: “Không thể động tới… Được rồi, không thể động tới thì tao có thể đánh đúng không?” Trần Xuân Độ nói xong lập tức vung một phát tát, đánh bay tên ngoại quốc đó.


“Bốp!” Tên đó ngã lăn vài vòng, ngã xuống đất, miệng hộc ra một búng máu.


Vẻ mặt đám nước ngoài còn lại lập tức trở nên lạnh lẽo, cả nhóm cùng ra tay.


“Bốp bốp bốp” thân thủ của Trần Xuân Độ rất nhanh, từng cái tát cứ thế vung ra tựa rồng bay phượng múa.


Đám đàn ông ngoại quốc gặp xui xẻo trong phút chốc, máu chảy ào ào.


Trong văn phòng tổng giám đốc, Richard lạnh lùng ngồi trên ghế sofa, duy trì khí chất lịch lãm của mình, đột nhiên nghe thấy tiếng động từ bên ngoài truyền vào.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.