Chàng Rể Phế Vật

Chương 842



CHƯƠNG 842


Nửa tiếng sau, Lê Kim Huyên có chút sốt ruột đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đi lại lại trong phòng nghỉ ngơi, hiển nhiên rất là không an tâm.


“Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?” Lê Kim Huyên nhìn Tô Loan Loan.


“Tôi cũng không biết.” Tô Loan Loan ở ngoài cửa lắc đầu.


“Cái gã này tự mình đưa ra quyết định, đợi anh ta quay lại, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”


Lê Kim Huyên vừa dứt lời, cửa phòng nghỉ ngơi đột nhiên mở ra, Trần Xuân Độ và Tô Loan Loan xuất hiện trước mặt cô.


“Này!”


Nữ thần tổng giám đốc nổi giận đùng đùng xông tới, túm lấy cổ áo anh, lạnh lùng chất vấn: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”


“Mọi việc đều đã được giải quyết xong. Kim Huyên, ngồi xuống đi, chuẩn bị cất cánh.” Trần Xuân Độ ôn tồn nói, ánh mắt nhìn Lê Kim Huyên đầy cưng chiều và dịu dàng.


Tuy nhiên, chân mày Lê Kim Huyên nhíu chặt. Trần Xuân Độ càng như thế này, càng làm cô phát cáu thêm.


“Buông ra, tôi muốn ra ngoài!” Lê Kim Huyên đi về phía cửa máy bay.


Bỗng nhiên, máy bay rung lắc mạnh, Lê Kim Huyên đứng không vững người, chợt ngã vào lòng Trần Xuân Độ ở bên.


Trần Xuân Độ thuận thế ôm chầm lấy, chậm rãi nói: “Máy bay đã cất cánh và rời khỏi mặt đất, vẫn nên sớm rời khỏi nơi này thì tốt hơn.”


Lê Kim Huyên ra sức thoát khỏi cái ôm của Trần Xuân Độ, quay người lại nhìn Trần Xuân Độ bằng đôi mắt đẹp, tràn đầy tức giận lạnh lùng, chất vấn: “Rốt cuộc ban nãy anh đã làm gì rồi?”


“Không làm gì cả, chỉ nói chuyện một chút với anh ta rồi để anh ta rời đi.” Trần Xuân Độ thờ ơ giải thích như chẳng có việc gì.


Lê Kim Huyên hừ lạnh, nhìn Trần Xuân Độ vẻ mỉa mai, hỏi ngược lại: “Anh cho là cái cớ đến con nít còn không tin tôi sẽ tin sao?”


Trần Xuân Độ đang định nói gì đó thì đột nhiên một cơn đau nhói lên nơi lồng ngực.


Sắc mặt Trần Xuân Độ hơi thay đổi, bỗng chốc trở nên tái nhợt. Anh nói với Lê Kim Huyên: “Em vào trong trước đi, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống rồi nói.”


Vừa dứt lời, Trần Xuân Độ tự nói tự vào phòng nghỉ ngơi.


Chân mày Lê Kim Huyên nhíu chặt, vừa định chạy tới hỏi đến cùng thì thấy Trần Xuân Độ đột nhiên xua tay.


Sắc mặt Trần Xuân Độ có chút nhợt nhạt, nói với vẻ khó nhọc: “Em ra ngoài trước đi… anh muốn nghỉ ngơi một lát…”


Lê Kim Huyên hơi sững sờ, đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn anh: “Anh làm sao vậy?” Lúc này cô mới nhận ra sắc mặt Trần Xuân Độ không bình thường.


Trần Xuân Độ khẽ lắc đầu, cố nén cơn đau nhói trong lồng ngực: “Em mau ra ngoài đi.”


Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên càng thêm nghi ngờ, cô chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt Trần Xuân Độ, nhìn anh với vẻ ân cần.


Tô Loan Loan im lặng ít nói ở bên cũng đi lại, trên mặt lộ ra vẻ quan tâm.


Trần Xuân Độ muốn đuổi Lê Kim Huyên đi… bởi vì anh không muốn Lê Kim Huyên lo lắng… Nhưng lúc này Lê Kim Huyên lại không rời đi mà nhìn anh với vẻ quan tâm.


Sắc mặt Trần Xuân Độ càng thêm nhợt nhạt, cuối cùng không gắng gượng nổi, chợt phun ra một ngụm máu tươi!


Máu đỏ tươi dính đầy cổ áo anh, khóe miệng anh đều là vết máu… Mùi rỉ sét tràn ngập trong không khí!


Trong khoảnh khắc này, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hốt hoảng, cả người đều lúng túng!


“Anh làm sao vậy?!” Lê Kim Huyên bước tới dìu đỡ lấy anh. Lúc này, tâm trạng của nữ thần tổng giám đốc hoàn toàn rối rắm, trở nên hoàn toàn mất bình tĩnh, sợ hãi cuống cuồng!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.