Chàng Rể Phế Vật

Chương 37: Gậy ông đập lưng ông





Bởi vì có một vài người đã nhận ra người chạy xe đạp, người này còn có thể là ai, là cậu con rể vô dụng của nhà họ Lê, chồng của Lê Kim Huyên.

Khi những người đó nhìn thấy Trần Xuân Độ, hận không thể nhào lên đánh Trần Xuân Độ một trận tơi bời, bọn họ có thể chấp nhận nữ thần của bản thân ở cùng một vị thân sĩ nhẹ nhàng lịch lãm, nhưng làm cách nào cũng không thể chịu đựng loại người dơ bẩn như Trần Xuân Độ làm bẩn nữ thần của họ.

Mà bây giờ, bọn họ càng cảm thấy bất ngờ là Trần Xuân Độ lại dụ dỗ được một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, nếu bàn về mặt khí chất cũng không hề thua kém chủ tịch nữ thần, thậm chí còn cao hơn một chút.

Ánh mắt của những người đó đầy khinh thường và căm hận, trong lòng lại không sao hiểu nổi, người này vì sao lại làm được, rõ ràng là một thằng bám váy, nhưng lại có nhiều cô gái xinh đẹp lần lượt xuất hiện cạnh anh... đây đúng thật là... phí phạm của trời!

Ánh mắt của vài người khi nhìn Trần Xuân Độ sắp phun ra lửa giận, rõ ràng trong nhà đã có một người xinh đẹp nhất thành phố T rồi, vậy mà còn dám hái hoa bắt bướm!

Cập nhật sớm nhất tại.

Cũng may rất nhanh, Trần Xuân Độ đã chở Tô Hiểu Vân rời xa cao ốc Lê thị.

Xe đạp của Trần Xuân Độ nhìn có vẻ rất chậm chạp, nhưng tốc độ lại không chậm chút nào, gần nửa tiếng sau đã xuất hiện trước cửa quán lẩu.

Tốc độ này cũng chẳng thua kém Tô Loan Loan lái Rolls-Royce.

“Là nơi này.” Trần Xuân Độ nói.

Trần Xuân Độ chống xe đạp xong, cùng Tô Hiểu Vân đẩy cửa quán lẩu bước vào trong, tìm một góc tương đối yên lặng ngồi.


“Ăn cay được không?” Trần Xuân Độ hỏi.

“Đương nhiên là được, khả năng ăn cay của tôi chắc chắn nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.” Tô Hiểu Vân cười nhạt, nụ cười quyến rũ làm tim người khác rung động.

“Vậy được, tôi gọi nước lẩu cay.” Trần Xuân Độ cười, cầm thực đơn đưa cho Tô Hiểu Vân.

Tô Hiểu Vân gọi vài món ăn kèm rồi, Trần Xuân Độ lại tùy ý gọi thêm vài món.

“Hình như chị Tô rất có hứng thú với tôi đúng không?” Trần Xuân Độ ngồi đối diện Tô Hiểu Vân, cười nói.

“Rất đơn giản, bởi vì từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy người nào thú vị như anh.” Tô Hiểu Vân cười dịu dàng như tắm mình trong gió xuân, làm người ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều so với vẻ mặt lạnh như băng của Lê Kim Huyên.

“Tôi thú vị chỗ nào chứ?” Trần Xuân Độ sửng sốt.

Tô Hiểu Vân ngước đôi mắt đẹp lên, đầy ý nghĩa sâu xa nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ: “Từ nhỏ đến giờ, khả năng quan sát của tôi rất tốt, co một vài việc, anh đang cố ý lén gạt Tiểu Huyên, không phải sao?”

Trong lòng Trần Xuân Độ hơi run lên, những lời này của Tô Hiểu Vân làm cho trong lòng Trần Xuân Độ có chút căng thẳng!

Nhưng mà Trần Xuân Độ vẫn nở nụ cười, hai mắt bình tĩnh, không hề có chút dao động.

“Chị Tô, tôi không hiểu chị đang nói gì.” Trần Xuân Độ cười nhạt, trông vô cùng thảnh thơi, hoàn toàn không có vẻ giả vờ để che giấu căng thẳng trong lòng.

“Tôi nói chưa đủ rõ sao, vậy tôi sẽ nói kỹ hơn một chút.” Sau khi đồ ăn kèm được đưa lên, Tô Hiểu Vân gắp một ít thịt bò bỏ vào nổi lẩu: “Một người vô dụng hăm ăn biếng làm bình thường sao có thể giỏi tiếng Pháp, có kỹ thuật cắt gọt cao siêu, thậm chí còn phát hiện được sơ hở của bố trí do một người chuyên nghiệp như Tô Loan Loan làm...”

“Anh ở cạnh Tiểu Huyên là vì mục đích gì? Tiền? Hay là cái gì khác?” Nụ cười trên khóe môi Tô Hiểu Vân vẫn chưa từng biến mất, cô nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, muốn nhìn ra chút gì đó từ trong mắt Trần Xuân Độ.

Nhưng làm cô thất vọng rồi, hai mắt Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh, thậm chí không hề dao động, hình như hoàn toàn không hiểu những thăm dò của Tô Hiểu Vân, hoặc là nói, Tô Hiểu Vân đang đề cập đến một người khác...

Tô Hiểu Vân không biết, Trần Xuân Độ đã từng được huấn luyện cao cấp nhất của đặc công, ở bất cứ tình huống nào cũng sẽ không để lộ những suy nghĩ trong lòng...

Cho dù trong lòng rất hốt hoảng, mặt ngoài vẫn bình tĩnh tự nhiên.

“Chị Tô, tôi không rõ cô đang nói gì, lúc đầu khi tôi làm công với một người bạn ở Pháp, đã luyện tập tiếng Pháp ở sau bếp, còn sơ hở kia chỉ là may mắn thôi...” Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh ung dung, còn gắp ít thịt dê gắp vào chén Tô Hiểu Vân.

“Cuộc hôn nhân giữa tôi và tổng giám đốc Lê là do ba Lê Duy Dương của cô ấy làm chủ, cô có thể hỏi ông ấy.” Trần Xuân Độ cười nhạt.

“Không có gì, tôi chỉ nói đùa.” Tô Hiểu Vân không thử nữa, cô không thể thăm dò được bất cứ thứ gì từ Trần Xuân Độ, tuy trong lòng vẫn còn rất nghi ngờ, nhưng tất cả cũng chỉ là nghi ngờ vô căn cứ.

Đúng lúc này, một bàn cách bàn Trần Xuân Độ và Tô Hiểu Vân không xa, đang có mấy người đàn ông say xỉn liên tục uống bia, lớn giọng ồn ào, ầm ĩ không kiêng nể ai, gần như muốn đè toàn bộ không khí ồn ào của tiệm lẩu xuống...

Đột nhiên, một người đàn ông nhìn đến Tô Hiểu Vân, hai mắt cứ nhìn trân trân, tươi cười nghiền ngẫm.

“Đại ca, con nhỏ này ngon ghê!” Người đàn ông kia đột nhiên chỉ vào Tô Hiểu Vân lớn giọng nói.

Mấy người đàn ông còn lại cũng rối rít nhìn theo hướng ngón tay nhìn Tô Hiểu Vân, ánh mắt khựng lại, cực kỳ nóng bỏng!


Nhiệt độ không khí đột nhiên tăng cao!

Nhưng người này càng thêm không nể nang gì, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ cực phẩm nào như Tô Hiểu Vân, sắp chảy nước miếng rồi!

“Đệt, cực phẩm, mẹ nó ông đây lâu lắm rồi không nhìn thấy đứa nào non như vậy... Dáng người này...”

“Đại ca, lâu lắm rồi mấy anh em chưa được ăn mặn!” Mấy tên đàn ông say xỉn cười to, ầm ĩ chẳng nể nang ai, làm rất nhiều khách hàng hoảng sợ trốn ra xa, không dám đến gần!

Người đàn ông cầm đầu híp mắt lại, cẩn thận đánh giá Tô Hiểu Vân, từ gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ, dọc theo đồi núi cao ngất kia lướt thẳng xuống, mãi đến khi nhìn thấy đôi chân láng mịn xinh đẹp dưới làn váy...

Không tìm ra được chút tì vết nào!

“M* nó! Nếu con nhỏ đó theo chúng ta thì hay rồi, vậy mà lại đi theo thằng nhóc kia!” Người đàn ông kia cười lạnh, nhìn Trần Xuân Độ ở bên cạnh, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng và khinh thường.

“Đúng đó, chắc là thằng đó cũng không thỏa mãn được!”

“Đi, chúng ta đi chào hỏi cô ta!” Người đàn ông kia nói, đột nhiên đứng dậy, mấy người lập tức bước sang phía Tô Hiểu Vân!

Mặt Tô Hiểu Vân hơi thay đổi, gương mặt xinh đẹp hơi trắng bệch, cô không ngờ, phiền phức lại tìm đến nhanh như thế!

“Không sao, có tôi ở đây.” Đột nhiên, Trần Xuân Độ gắp đồ ăn bỏ vào chén của Tô Hiểu Vân, không hiểu sao làm cô yên tâm hơn, nỗi lòng hoảng sợ cũng không còn sợ hãi nữa, vô cùng bình tĩnh.

Tô Hiểu Vân nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ bằng ánh mắt đầy ý nghĩa sâu xa, chớp chớp mắt, cô rất tò mò, lần này, thằng nhỏ này sẽ cho cô bất ngờ gì đây...

Mà phản ứng này của Tô Hiểu Vân cũng trở nên cực kỳ quyến rũ! Làm trong lòng Trần Xuân Độ rung động manh!

“Người đẹp, ăn cơm cùng chúng tôi đi?” Người đàn ông kia đi đến cạnh bàn, đôi mắt dâm dê nhìn chằm chằm Tô Hiểu Vân.

“Không được, tôi có hẹn...” Tô Hiểu Vân cười áy náy, nhưng không ngờ nụ cười này ẩn chứa nét phong tình, làm cho mấy người đàn ông hưng phấn muốn hét ầm lên ngay tại chỗ.

“Đừng mà người đẹp, mấy anh em ăn cơm cùng cô em... Chắc chắn sẽ thú vị hơn người cô em đang hẹn nhiều... Mấy anh đây tư thế gì cũng biết...” Có một vài người đàn ông thậm chí còn huýt sáo, chơi lưu manh một cách công khai!

“Nè! Có thể lễ phép chút được không, người cô ấy hẹn là tôi...” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói, lạnh lùng nhìn mấy người đàn ông kia, sắc mặt rất xấu.

“Mày?” Mấy người đàn ông nhìn thoáng qua Trần Xuân Độ rồi đột nhiên cười ầm lên.

“Má ơi! Mày là cái thá gì mà xứng ăn cơm với người đẹp này chứ!”

“Còn bắt mấy anh lễ phép với mày? Mày xứng à?”

“Biến nhanh đi, nhường chỗ cho bọn này ngồi, nếu không ông đây vặt đầu mày!” Mấy người đàn ông không nể nang ai cười to, trong tiệm lẩu vô cùng hỗ loạn, có rất nhiều khách hàng đều nhìn chằm chằm chỗ Trần Xuân Độ, trong lòng nói thầm sắp xảy ra chuyện rồi.

Trần Xuân Độ nhìn mấy người đàn ông cao to kia đầy thâm ý, mấy người này càng thêm làm càng, cực kỳ kiêu ngạo...

Trần Xuân Độ cười nhạt, đột nhiên...


Anh nắm chặt tay phải lại, đập mạnh một phát lên người đàn ông kiêu căng nhất trong đám!

“Đùng-” Một tiếng vang lớn, người đàn ông kia bay ngược ra ngoài, đập mạnh xuống đất!. Truyện Sủng

“Ào!” Trần Xuân Độ vỗ bàn, chén đựng đầy nước lẩu nóng hổi hất thẳng qua mấy người đàn ông còn lại!

Mấy người đàn ông kia lập tức gào thảm!

Chén nước lẩu kia rất nóng, cũng không thua kém gì nước sôi!

“Đệt! Dám tạt nước ông đây!”

“Mẹ nó, lần đầu tiên nhìn thấy thằng chó đuôi mù như mày!”

“Dám đánh tao! M* nó mày biết tao là ai không!” Mấy người đàn ông kia rối rít bò dậy, vèo một cái đã bao vây Trần Xuân Độ, mặt mày hung dữ, tình hình lập tức đầy mùi thuốc súng, giương cung bạt kiếm!

“Mấy người là ai, làm sao tao biết được...” Trần Xuân Độ hơi hé môi, lạnh nhạt nói.

“Ông đây bảo kê con đường này, họ Vương, người khác đều gọi tao là Vương Bá!” Anh Vuong kiêu ngạo nói, khí thế vô cùng ngông cuồng!

“Chú của to chính là đồn trưởng đồn công an khu vực này... Bây giờ tao cho mày hai sự lựa chọn, hoặc là để tao đánh gãy tay, hoặc là vào trong tù gãy tay gãy chân!” Anh Vương từ từ nói, làm cho rất nhiều khách hàng thay đổi sắc mặt!

Người dân sống gần đây đều biết thân phận của Vương Bá, từng có một lần, anh Vương và một đám xã hội đen khác đánh nhau, đánh không lại người ta bỏ chạy trối chết, ngày hôm sau, đồn công an đã bắt hết đám lưu manh đánh nhau ngày hôm qua vào tù!

Còn có rất nhiều lần, anh Vương đánh trai hiếp gái, không biết làm bẩn bao nhiêu cô gái, người dân khu này không dám nói tiếng nào, là vì phía trên của anh Vương có người che chở!

Đã từng có người muốn phơi bày sự việc, nhưng sau chuyện đó đều bị mất tích, không biết đi đâu...

Không có ai không cung kinh anh Vương, không ai dám chọc gã cả...

Hôm nay, lại có một người dám đánh anh Vương trước mặt bao người như thế!

Có rất nhiều khách hàng nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt thương hai, trong lòng thầm nói, lại sắp có một người phụ nữ bị anh Vương nhúng chàm, còn Trần Xuân Độ, xem như đá trúng ván sắt... tám chín mươi phần trăm là tiêu đời rồi...

“Cảnh... Sát...” Trần Xuân Độ nghe hai chữ này, nụ cười đầy thâm ý, vô cùng trào phúng và khinh thường.




— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.