Chàng Rể Phế Vật

Chương 144: Kẻ Đến Không Có Ý Tốt





Sau khi Lê Kim Huyên ăn sáng xong, mặc một bộ váy liền mát mẻ đi xuống lầu, chiếc Maybach đã đợi ở ven đường hồi lâu.
Lê Kim Huyên đi giày cao gót, giày cao gót đi trên mặt đất tiếng vang giòn giã, giống như nữ vương, khí chất cao quý.
Bên cạnh chiếc xe Maybach, Trần Xuân Độ mở cửa xe, Lê Kim Huyên ngồi vào trong xe, từ bên trong truyền ra một giọng nói lạnh lùng đầy từ tính: “Chuẩn bị cẩn thận một chút, buổi tối đi cùng tôi tham gia một bữa tiệc.”
Trần Xuân Độ sững sờ, đôi mắt thâm thúy chớp chớp, lộ ra vẻ kích động.
Cái này mẹ nó...!Mặc dù chỉ là một bữa cơm xã giao nhưng Lê Kim Huyên lại chủ động mời anh đi cùng, rõ ràng đã thay đổi thái độ với anh.
Trần Xuân Độ không ngờ hạnh phúc tới nhanh như vậy, bản thân mình còn chưa chuẩn bị chút nào.
“Còn không đóng cửa?” Trong xe, Lê Kim Huyên thấy Trần Xuân Độ ở bên cạnh xe, nở một nụ cười đầy ẩn ý, trông rất bỉ ổi, đôi mắt đẹp hung dữ trừng một cái, nhẹ nhàng quát lên.
Trần Xuân Độ lấy lại tinh thần, vội vàng cười một tiếng lấy lòng rồi đóng cửa xe lại.
“Lê tổng, đến công ty sao?” Tô Loan Loan ngồi ở ghế lái hỏi.
Lê Kim Huyên khẽ gật đầu, Tô Loan Loan đạp chân ga, chiếc Maybach chạy về phía tòa nhà Lê Thị.
Trần Xuân Độ đứng trước biệt thự, nhìn chiếc Maybach đi xa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
......
Trong một quán cà phê.
Trần Xuân Độ bước lên một chiếc xe đạp rách nát, loạng chà loạng choạng đi về phía quán cà phê, trông hài hước khiến người ta cảm thấy buồn cười.

Trên chiếc xe đạp còn dính rất nhiều bụi, xem ra giống như là đã phủ một lớp bụi rất lâu.

Toàn bộ chiếc xe đạp trông rất thông thường, bình thường không có gì lạ, không có gì đặc biệt, chỉ có thể thấy lờ mờ logo xe đạp được chạm trổ hoa văn trang trí công phu.
Nếu một chuyên gia am hiểu ở đây, nhất định có thể khiếp sợ tròng mắt rớt xuống đất, sẽ tức giận quát Trần Xuân Độ đang phung phí của trời.
Chiếc xe Rio được làm thủ công của Ý này, những người thợ thủ công hàng đầu của Ý đã phải mất ba năm thu thập tất cả những vật liệu hàng đầu thời bấy giờ để tạo ra chiếc xe đạp này, nó đã được bán đấu giá với mức giá trên trời là ba nghìn chín trăm tỷ đồng.
Tại buổi đấu giá đó, một người bí ẩn tiêu tiền như nước đã bỏ ra con số trên trời là ba nghìn chín trăm tỷ lấy chiếc xe này.

Nhưng không ai có thể nghĩ đến một ngày nhiều năm sau, đồ cổ quý giá này sau khi đấu giá được lại bị ai đó tiện tay vứt trong góc như rác, lâu ngày phủ bụi, đến giờ mới lấy ra.
Nó không phải được làm sạch sáng bóng và sau đó được đặt trong một viện bảo tàng mà là mẹ nó biến thành vật để người nào đó cưỡi dưới hông...
Lý do tại sao Trần Xuân Độ dùng nó càng làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi...!Nó có thể khiến các chuyên gia giám định bảo vật phun ra một ngụm máu già.
Bởi vì chiếc xe đạp này đi rất thoải mái, thế là chiếc xe đạp đã bị xào đến giá trên trời là sáu nghìn tỷ trở thành phương tiện giao thông.
Có rất ít người chơi xe đạp cho nên am hiểu quá ít, không ai có thể nhìn ra được, dù cho những người kia nghi ngờ thì cũng sẽ không tin là một kẻ ăn bám vô dụng có thể ngồi lên loại đồ cổ này.
Ngay cả bản thân Lê Kim Huyên cũng không nỡ dùng ba nghìn chín trăm tỷ mua một chiếc xe đạp, dưới cái nhìn của cô đó chắc chắn là hành vi nhiều tiền đến nỗi không có chỗ tiêu.
Trần Xuân Độ để xe đạp xuống, đẩy cửa đi vào quán cà phê, anh nhìn lướt qua, nhếch khóe miệng rồi đi đến một góc.
“Cô tìm tôi?” Trần Xuân Độ đi đến trong góc, có một bóng dáng xinh đẹp đang đưa lưng về phía anh, sau khi anh ngồi xuống thì đánh giá Đường Nhu một chút.
Rất dễ thấy Đường Nhu rất chú tâm cách ăn mặc, khuôn mặt tinh xảo, chiệc mũi cao thẳng, đôi môi cong đỏ, đôi mắt đẹp trong veo như một hồ nước mùa xuân.
Khi đôi mắt xinh đẹp của Đường Nhu chớp chớp, hàng mi dài gợi cảm rung lên, mái tóc đen buông sau vai, dáng người càng thêm tuyệt trần, khiến đôi mắt Trần Xuân Độ sáng rực.
Đường Nhu bây giờ không có dáng vẻ nổi loạn một chút nào, dáng vẻ cô ta khi khôi phục bình thường khiến Trần Xuân Độ lập tức chấm điểm cao trong lòng.

Tám điểm.
Ông nội Đường Nhu là lãnh đạo cấp cao của Yên Kinh, gen nhà cô ta cũng không tệ, khiến cho Đường Nhu đã có sẵn nền tảng về nhan sắc, sau khi ăn mặc cẩn thận cũng đủ khiến bao người đàn ông ngưỡng mộ, quỳ dưới váy.
Đường Nhu mặc một chiếc áo phông trắng, núi đồi cao chót vót tôn lên đường cong quyến rũ, chiếc quần đùi ngắn nóng bỏng lộ ra một đôi chân dài thon thả mượt mà cực phẩm.
Cô ta hạ thấp mũ lưỡi trai xuống, nhưng mặc dù như vậy thì khí chất đặc biệt và khuôn mặt xinh đẹp của cô ta vẫn thu hút nhiều người đến bắt chuyện.
“Chú già, cuối cùng anh cũng đã đến.” Đường Nhu ngẩng đầu, trông thấy Trần Xuân Độ tới thì gương mặt xinh đẹp có vẻ kích động.
“Sao đột nhiên nhớ tới tìm tôi?” Trần Xuân Độ hỏi.
“Cảm ơn ân cứu mạng của anh tối hôm qua.” Nụ cười của Đường Nhu tươi đẹp động lòng người: “Không có anh, có lẽ tôi thật sự sẽ bị tên kia đạt được.”
“Tối hôm qua?” Vẻ mặt Trần Xuân Độ lạnh nhạt, có một chút nghi ngờ: “Tôi không rõ cô đang nói cái gì.”
“Chú già, anh có thể lừa gạt được người khác chứ không lừa được tôi.” Đường Nhu cười hì hì nói: “Trí nhớ tôi rất tốt, tối hôm qua chắc chắn là anh.”
“Cô thật sự nhầm, tôi không rõ cô đang nói cái gì.” Trần Xuân Độ lắc đầu, sâu trong đôi mắt bình tĩnh lóe lên một tia thâm thúy.
“Này, chú già.” Đường Nhu nghiêng đầu: “Không cần giả vờ thần bí như vậy, tôi tới cảm ơn anh, cũng sẽ không ăn thịt anh, quang minh chính đại thừa nhận không có gì không tốt.”

Trần Xuân Độ đứng dậy, thản nhiên mở miệng: “Cô đừng nhầm, người cứu cô không phải tôi.

Hơn nữa tên tôi không phải chú già.”
Nói xong Trần Xuân Độ đi ra ngoài.
“Ê ê ê, anh đừng đi, vậy thì tôi cứ tạm thời cho là anh không phải vậy, ông nội tôi và tôi mất liên lạc, tôi không có tiền tiêu, hỏi mượn anh ít tiền.” Đường Nhu nói.
Bước chân Trần Xuân Độ dừng một chút, nhìn về phía Đường Nhu: “Ông nội cô là lãnh đạo cấp cao của Yên Kinh, sẽ không có tiền?”
“Ông tôi yêu cầu tôi quay về Yên Kinh, tôi không muốn trở về, ông ấy đã rút hết tài xế và xe cộ của tôi về, ngay cả thẻ ngân hàng cho tôi cũng bị đóng băng.” Đường Nhu bĩu đôi môi đỏ, thở phì phò nói: “Nếu không phải là vì không có tiền, đêm qua tôi sẽ không đi bộ về nhà rồi bị bắt được trong công viên...”
“Sao cô lại mất liên lạc với ông nội?” Trần Xuân Độ hỏi.
“Không biết, ông làm việc ở Yên Kinh, thường xuyên mất liên lạc, có nhiều nơi thường xuyên mất liên lạc với thế giới bên ngoài...!Này, hỏi mượn anh ít tiền khó khăn như thế sao? Anh cái đồ hẹp hòi.” Đường Nhu cau mày lại.
“Muốn bao nhiêu, nói đi.” Trần Xuân Độ bất đắc dĩ lắc đầu, rút ví tiền ra.
“Không nhiều không nhiều, ba trăm triệu đi.” Đường Nhu thản nhiên mở miệng.
Vù!
Bàn tay đang cầm ví của Trần Xuân Độ đột nhiên dừng lại, vẻ mặt cứng đờ.
Ba trăm triệu.
Trần Xuân Độ nhìn Đường Nhu một cái, ba trăm triệu, anh ở bên Lê Kim Huyên phải tiết kiệm năm tháng.

Kết quả cô nhóc Đường Nhu này vừa mở miệng chính là ba trăm triệu.
“Sao cô không đi cướp đi?” Vẻ mặt Trần Xuân Độ sầu não.
“Ba trăm triệu không nhiều, chú già, không phải ngay cả ba trăm triệu anh cũng không có chứ?” Đôi mắt đẹp của Đường Nhu chớp chớp.
Trần Xuân Độ rút ra ba triệu: “Chỉ có bằng này, muốn hay không?”
“Chú già, anh cũng quá keo kiệt.” Đường Nhu mân mê môi đỏ, có chút không vui.
“Bạn bè của cô ở thành phố T chắc cũng không ít, sao cô không hỏi mượn họ?” Trần Xuân Độ hỏi lại.
“Bọn họ đều là bạn xấu.

Nghe nói tôi và ông nội mất liên lạc từng người họ đã sớm trốn đi.” Đường Nhu hừ một tiếng.
“Vậy cô tìm tôi làm gì?” Trần Xuân Độ càng ngày càng uất ức, luôn cảm giác mình giống như là một kẻ tiêu tiền như nước, bị Đường Nhu bắt được.
“Anh rất tốt bụng...!Đầu tiên là đã cứu ông nội tôi sau đó lại cứu tôi, anh là người tốt, tôi không tìm anh thì tìm ai?” Đường Nhu cười hì hì, Trần Xuân Độ uất ức muốn chửi tục.
Mẹ nó! Đầu năm nay làm người tốt còn bị doạ dẫm.
Hai người ngồi xuống, sau khi gọi hai tách cà phê thì Đường Nhu rất không khách sáo gọi một phần đồ ngọt, sau khi ăn xong rất tự nhiên để Trần Xuân Độ thanh toán, từ đầu tới cuối mặt không đỏ tim không đập, giống như Trần Xuân Độ thanh toán cho cô ta là chuyện đương nhiên.
Hai người vừa đi ra khỏi quán cà phê, Trần Xuân Độ không thể nhịn được nữa: “Có phải cô ỷ lại tôi không?”

“Anh yên tâm, chỉ cần tôi liên lạc được với ông nội, tôi nhất định sẽ cho anh huy chương công lao hạng nhất.” Đường Nhu chớp đôi mắt đẹp.
Trần Xuân Độ cười, nụ cười có chút châm chọc, anh quan tâm mấy loại công lao này sao?
Nếu như ông nội Đường Nhu biết thân phận của Trần Xuân Độ thì còn dám cho anh huy chương công lao hạng nhất không? Không sợ đái ra quần đã là tốt lắm rồi.
Ai cũng sẽ không nghĩ tới Long Vương uy danh hiển hách khiến vô số thế lực quân phiệt nước ngoài nghe tin đã sợ mất mật, giờ phút này ở thành phố T nước C lại bị một cô gái trẻ vô hại không ngừng doạ dẫm.
Việc này nếu truyền ra nước ngoài thì chắc chắn sẽ khiến vô số thế lực chấn động, nhất là những thế lực đã từng bị Long Vương đồ sát khiếp sợ, e rằng sẽ hoàn toàn không tin.
Hai người đi trên đường còn chưa được bao xa thì từ xa đột nhiên có một đoàn người tràn tới.
“Những người này là ai?” Đường Nhu tò mò hỏi, Trần Xuân Độ nheo mắt lại, sắc mặt lạnh dần.
Những người này khí thế hung hăng đánh tới, rõ ràng là người tới không có ý tốt.
Trong đó người đàn ông cầm đầu cởi trần, trên người có nhiều hình xăm màu xanh.
Có một con rồng màu xanh lục trên cánh tay trái cường tráng, uốn lượn trên cánh tay, sống động như thật, bên kia cánh tay phải, một con hổ trắng to cỡ chuông đồng, mắt hổ giống như hai ngọn lửa, tràn đầy
sát khí.
Ở giữa có một hình xăm rồng đen trên ngực, ánh mắt lạnh như băng nhìn Trần Xuân Độ chằm chằm, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ thoát ra khỏi cơ thể người đàn ông bay lên cao.
Trần Xuân Độ hay tay đút túi quần, thản nhiên mở miệng: “Yên tâm, mọi chuyện đã có tôi.”
Giọng nói hùng hậu của Trần Xuân Độ khiến trong lòng Đường Nhu ấm áp, nhưng ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông kia khiến vẻ mặt Đường Nhu không khỏi căng thẳng, vô thức ôm sát cánh tay Trần Xuân Độ, dường như làm vậy có thể khiến cô ta có cảm giác an toàn hơn.
“Ở đây!” Có người trong đám người chỉ vào Trần Xuân Độ, ngay sau đó, vô số côn đồ có hình xăm màu xanh tràn lên vây quanh Trần Xuân Độ và Đường Nhu, không còn chỗ nào để có thể chạy trốn.
Trên đường phố vô số người đi đường hoảng hốt vội vàng tránh đi, có người lén gọi điện thoại báo cảnh sát, có người ở xa quan sát, không ai dám dừng lại ở đây dù chỉ thêm một giây.
Những người này là rắn trong hang của thành phố T, họ chỉ là dân chúng bình thường, làm sao có thể chọc nổi loại rắn trong hang ngay cả bạch đạo cũng không sợ này.
“Là họ à?” Người đàn ông cầm đầu bước ra, làm cho lòng người không ít rung động.
“Đại ca, chắc là không sai, giống hệt như miêu tả của nhị ca.” Có tên côn đồ hét lên.
Ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng và dữ tợn, toàn thân giống như dã thú bất cứ lúc nào cũng sẽ bạo phát khiến người ta run sợ.
Anh ta nhìn về phía Trần Xuân Độ và Đường Nhu, chậm rãi mở miệng: “Người phụ nữ, mang đi.

Người đàn ông, đánh chết ngay tại chỗ...!hai trăm linh sáu cái xương, toàn bộ đánh gãy!”.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.