Chàng Rể Phế Vật

Chương 1123



CHƯƠNG 1123


“Trần Xuân Độ, Quan hệ của hai chúng ta bây giờ, tính là thế nào đây?” Mái tóc dài của Tôn Giai Giai rối tung, cô ta khe khẽ thì thầm.


Trần Xuân Độ nghe thấy thế, trong giây lát ngây ngẩn cả ra. Quan hệ gì? Rốt cuộc thì quan hệ giữa anh với Tôn Giai Giai bây giờ là như thế nào? Chuyện này đến chính bản thân anh cũng không biết nữa.


“Chắc là, bạn đi?” Trần Xuân Độ chột dạ trả lời. Bản thân anh cũng không biết nên đối mặt với phần tình cảm này như thế nào. Không phải là anh không muốn chịu trách nghiệm, mà là anh không dám. Trên lưng anh đang gánh quá nhiều nợ máu, thân phận thì cực kỳ mẫn cảm. Anh không muốn Tôn Giai Giai dính líu vào những chuyện máu me đáng sợ này chút nào.


Tôn Giai Giai nghe vậy, khóe miệng nâng lên thành một độ cong, cô ta nở nụ cười như được giải thoát và buông lỏng.


“Ừm, em cũng nghĩ thế. Trần Xuân độ này, em với anh cũng không hợp nhau lắm, không thể nào ở bên nhau. Hy vọng, sau này chúng ta sẽ không thế này nữa.” Giọng Tôn Giai Giai nói nhỏ, âm thanh dễ nghe đến nao lòng.


Trần Xuân Độ nhẹ nhàng ôm lấy cô ta, cảm thụ mùi vị ngọt ngào và sự dịu dàng của cô ta. Một đêm này, hai người họ yên tĩnh đến lạ, không ai nói thêm gì nữa.





Tia nắng trong veo từ từ ló dạng trên bầu trời phía đông.


Trước cửa tập đoàn Lê Thị, Trương Dũng đã đến công ty từ sớm. Anh ta đang tiến hành giao ban cho đám nhân viên an ninh dưới trướng mình.


Vào lúc này, một đám đông người mặc đồ đen trùng điệp đi tới từ các gốc phố!


“Giám, giám đốc Trương!” Mặt mày đám nhân viên an ninh tái mét, run rẩy chỉ vào đám mặc đồ đen đang đi tới kia, Đến giọng nói cũng run lẩy bẩy!


“Ầm ĩ cái gì thế hả?” Trương Dũng vỗ đầu một tên cấp dưới, sau đấy nhìn chằm chằm theo hướng tay người đó đang chỉ, Giây tiếp theo, Trương Dũng giật nảy mình, ánh mắt anh ta trợn to, đờ đẫn. Mặt mày ngây ngốc nhìn đám đông hung ác đang đi tới từ con phố đối diện!


Đám người đằng đằng sát khí, tay cầm binh khí hạng nặng. Mấy trăm món vũ khí bằng sắt lấp loé trong tay, ánh lên tia sáng lãnh lẽo đáng sợ dưới ánh mặt trời!


Nguyên Bưu sát khí đằng đằng vác một thanh đao siêu to trên vai, trông cứ như là Quan Công vậy. Anh ta nổi giận đùng đùng, sải bước đi về phía này. Theo sau anh ta là mấy trăm tên đàn em! Hôm nay, anh ta muốn đại khai sát giới!


Đám nhân viên an ninh đứng trước cửa tòa cao ốc Lê Thị bị dọa đến mức chân nhũn cả ra, mất hết phong thái điềm tĩnh ngày thường, chân cứ run như cầy sấy. Ôi mẹ ơi, hôm nay sẽ có thảm án đó!


Mặc dù trái tim trong lồng ngực Trương Dũng đang đập bình bịch liên hồi vì căng thẳng nhưng anh ta vẫn phản ứng nhanh nhạy! Anh ta nhanh nhẹn cầm cây gậy sắt đặt trong phòng bảo vệ lên, ưỡn ngực xông tới!


“Này! Các người là ai? Đứng lại hết cho tôi!” Tay Trương Dũng cầm chặt thanh sắt, không hề sợ hãi mà quát to, ý đồ ngăn cản đám người kia lại!


“Gọi tên Trần Xuân Độ kia xuống đây chịu chết đi!” Nguyên Bưu vác đao lên vai. Sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu mang đậm sát ý!


Nghe anh ta nói thế, hai mắt Trương Dũng trợn trừng hẳn lên!


“Càn rỡ! Tập đoàn Lê Thị chúng tôi là nơi làm ăn buôn bán chứ không phải là chỗ cho mấy người tự ý làm bậy làm bạ! Mau cút đi nhanh lên!” Trương Dũng quát lên, tựa như mấy trăm tên đàn em xã hội đen kia chẳng là gì trong mắt anh ta!


Bầu không khí cực kỳ yên tĩnh!


Một bên là mấy trăm tên đứng túm tụm vào nhau đối đầu với Trương Dũng chỉ có một thân một mình, Cục diện này quá khủng khiếp! Trương Dũng trông mà nhỏ bé đến lạ.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.