Chàng Rể Phế Vật

Chương 102: Chuyện Tối Hôm Ấy





"Sau này em sẽ biết.

" Vẻ mặt Trần Xuân Độ đầy lạnh nhạt, giọng điệu thâm sâu.

Nhưng trong mắt Lê Kim Huyên, cô đương nhiên là không để ý tới Trần Xuân Độ.

Ngay cả nguyên nhân mà Trần Xuân Độ cũng không nói với cô, mà lại muốn cô không được hợp tác với Metis, thì sao có thể tin chứ.

"Chẳng qua là muốn nhắc nhở một chút.

" Trần Xuân Độ cười nhạt rồi quay người rời khỏi phòng làn việc
"Anh biết cô ấy sao?" Đột nhiên Trần Xuân Độ dừng lại, một giọng nói lạnh như băng từ đằng sau truyền tới.

Vẻ mặt Trần Xuân Độ cứng đờ, trong lòng nghĩ gay rồi, anh từ từ quay đầu lại, phát hiện đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn anh.

Trong lòng Trần Xuân Độ run lên, biểu lộ của Lê Kim Huyên đang không tốt nên khiến anh vội vàng nói: “Đương nhiên là không biết, chỉ là anh cảm thấy mặt cô ta, không giống một người tốt.

"
"Ra ngoài đi.

" Vẻ mặt Lê Kim Huyên hơi khựng lại, dùng giọng ra lệnh.


"Được.

"
Trần Xuân Độ như trút được gánh nặng liền thở nhẹ một cái, chạy ra khỏi căn phòng giống như đang chạy trốn.

Mà lúc Trần Xuân Độ đi ra khỏi căn phòng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lê Kim Huyên, miệng của cô hiện lên một đường cong đầy ẩn ý.

Lê Kim Huyên lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, gọi qua, rồi nói tiếng nước ngoài một cách lưu loát: “Tối nay có rảnh không? Đến chỗ tôi ăn một bữa, đón gió tẩy trần cho cậu.

"
…….

Lúc gần tối, trong phòng riêng tư của khách sạn năm sao, Trần Xuân Độ ngồi cạnh Lê Kim Huyên, tò mò nhìn bàn ăn xa hoa ngon miệng, anh chảy nước miếng nói: “Tổng giám đốc Lê, rốt cuộc là đang đợi ai vậy, sao lâu như thế mà chưa tới.

"
Lê Kim Huyên từ từ mở miệng: “Người đến anh sẽ biết thôi.

"
Sau năm phút, ngoài hành lang vang lên tiếng giày cao gót.

Trần Xuân Độ biến sắc, khiến hơi con mắt hờ hững của anh bỗng lỗ ra vẻ dữ tợn!
Trần Xuân Độ đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cửa phòng!
Chỉ thấy một bóng hình duyên dáng với mái tóc dài màu bạc đột nhiên từ cửa bước vào!
Metis!
Trần Xuân Độ không bao giờ quên người phụ nữ này! Vì chính anh không biết bao nhiêu lần vì cô ta mà vào sinh ra tử!
"Cô Lê, tài xế của cô sao lại ở đây?" Metis tháo kích đen xuống, đôi mắt liếc qua Lê Kim Huyên, rồi dừng lại ở vẻ mặt của Trần Xuân Độ, người đang ngồi cạnh Lê Kim Huyên.

Vẻ mặt Trần Xuân Độ khẽ nhăn lại… Metis, ý của câu nói đó là muốn sỉ nhục anh sao?
Sau khi Metis ngồi xuống, rất nhanh hai người đã trò chuyện vui vẻ, một bàn ăn nóng hổi được bưng lên, hai người Lê Kim Huyên và Metis cũng không ăn bao nhiêu, chủ yếu là tán gẫu.

Một bên là Trần Xuân Độ, đang ăn như hổ đói, như một cơn gió tàn bạo quét hết thức ăn trên bàn tiệc, bộ dạng ăn này đã xen vào cuộc nói chuyện khiến Lê Kim Huyên không thể nhìn được nữa, đôi mặt lộ ra một vẻ bất mãn, nói khẽ: “Ăn từ từ thôi.

"
"Cô Lê, chuyện của kẻ dưới, chúng ta không cần quản, không giống với cách ăn của chúng ta.

" Metis ở một bên cười nói.

Lê Kim Huyên khẽ gật đầu, nở nụ cười từ tốn: “Nói đúng lắm, lần này tôi không ngờ hai chúng ta lại hợp tác nhanh đến vậy.

"
Đột nhiên, tay trái đang cầm đùi gà của Trần Xuân Độ khẽ run lên, hai mắt của Trần Xuân Độ đột nhiên trở nên thâm thúy.


Trần Xuân Độ chăm chú nhìn Metis… Hợp tác, đương nhiên anh sẽ không tin tưởng, bản thân Metis là nữ thần trí tuệ, từ thế giới ngầm ở phương Tây xa xôi mà đến, chỉ hợp tác với tập đoàn Lê thị để đôi bên cùng có lợi thì…
Lần này hợp tác thu được lợi nhuận, chỉ sợ còn chưa bằng một phần nghìn giá trị người Metis?
Metis hình như thấy Trần Xuân Độ đang dừng lại trên người cô ta, cô ta liền quay lại nhẹ nhàng cười hỏi: "Anh có vấn đề gì sao?"
"Không có gì, tôi chỉ muốn hai người dùng cơm, thức ăn đưa đến đã bốn lần rồi.

" Hai con mắt sâu thẳm của Trần Xuân Độ bỗng bình tĩnh lại, cười ngượng.

Lê Kim Huyên nhìn lướt qua bàn ăn, lông mày đen đột nhiên cau lên: “Anh ăn hết như vậy thì bọn tôi còn cái gì để ăn? Ăn đồ thừa của anh chắc?
Vẻ mặt Lê Kim Huyên đầy bất mãn, đi ra ngoài, không chừa lại chút mặt mũi nào cho Trần Xuân Độ… tướng ăn khó coi như vậy, còn không để lại chút thức ăn, chỉ sợ ảnh hưởng đến địa vị của mình trong mắt Metis!
Mặc dù nói tập đoàn Lê thị hợp tác cùng Metis đã như ván đóng thuyền, nhưng Lê Kim Huyên không muốn vì Trần Xuân Độ mà hạ thấp mình trong mắt người khác.

Trần Xuân Độ đúng là oan ức mà… mấy người… mấy người không ăn nữa à, chẳng nhẽ muốn tôi ngồi cạnh chỉ nhìn mà không ăn sao?
Nhưng Trần Xuân Độ vẫn cố tỏ ra tươi cười: “Tổng giám đốc Lê, còn vài bữa tiệc ở phía sau nữa, anh là sợ mọi người ăn quá no, không có hứng thú sau bữa tiệc lớn…"
Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, quay đầu thân mật kéo tay Metis, nói: “Chúng ta ăn chút gì đi "
"Được.

" Metis mỉm cười, cầm cái bát trong tay, đưa cho Trần Xuân Độ rồi ra lệnh: “Giúp tôi lấy một bát canh.

"
Sắc mặt Trần Xuân Độ cứng đờ, giọng điệu này của Metis, đương nhiên là đang ra lệnh cho anh! Dùng giọng ra lệnh của một người cấp trên, Trần Xuân Độ ngẩng đầu nhìn về cặp mắt xanh như biển của Metis, toả ra rất nhiều thâm ý.

Đổi lại là trước đây, trong căn cứ của mình ở nước ngoài, Metis nào dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với anh, bởi vì nói như vậy, không chừng còn không thể ra ngoài căn cứ!
Nhưng giờ không giống lúc trước, anh đang ở nước C, tại nơi thị phi này, còn ẩn giấu thân phận, gần như khiến Metis nắm thóp được anh!
Việc này nếu truyền ra, ai cũng không dám tin, đường đường là thần thoại ở nước ngoài, vậy mà ở nước C lại bị nữ thần trí tuệ la lối om sòm!
"Được thôi.

" Trần Xuân Độ rất nhanh đã cười luôn, ân cần hết sức đổ đầy bát canh cho Metis rồi đưa ra.

"Giúp tôi lấy món đó với.

"
"Giúp tôi lột vỏ tôm này đi.

"
Ngay sau đó, Metis xem Trần Xuân Độ như nô lệ của mình vậy, tùy ý ra mệnh lệnh, căn bản không giống người lái xe của Lê Kim Huyên, ngược lại càng giống người hầu của cô ta!
Từ đầu yới cuối Lê Kim Huyên đều nhắm mắt làm ngơ, nhìn về phía Trần Xuân Độ đang phục tùng Metis, lửa giận mới nguôi vài phần.

Metis nhìn Trần Xuân Độ đang lấy canh cho mình, lại lột cả vỏ tôm… vô cùng sung sướng, trong mắt cô ta hiện lên với nụ cười… cô ta còn cố ý trêu chọc Trần Xuân Độ, cô ta đang cố trả thù đây mà!
Sau khi làm xong, Metis mới hài lòng gật đầu, tán thưởng: “Cô Lê, tài xế này của cô đúng là không tệ nha, rất dễ sử dụng.

"
Khoé miệng Trần Xuân Độ giật lên, điện thoại của anh vang lên, sau khi Trần Xuân Độ lấy ra thì thấy mấy tin nhắn từ nước ngoài.


"Không ngờ đường đường là Long vương, mà lại phục vụ người khác như tri kỷ vậy.

"
Trần Xuân Độ lập tức hiểu luôn, đây là do Metis gửi, cô ta muốn làm nhục anh!
Quan trọng là trên bàn ăn, Trần Xuân Độ không thể nói gì, chỉ có thể dùng khuôn mặt tươi cười nghênh tiếp, nếu không phải Lê Kim Huyên ở chỗ này, Trần Xuân Độ chắc chắn sẽ để người phụ nữ xinh đẹp này dưới chân mà chà đạp!
Sau khi ăn no xong, Trần Xuân Độ ở một bên bưng nước rót trà cho cho Lê Kim Huyên và Metis, hai người đẹp với tính khí khác nhau ở một bên… nói từ mỹ phẩm dưỡng da đến đồ trang điểm… rồi lại đến trang sức, túi xách… Lê Kim Huyên và Metis như vẻ hận đã gặp nhau quá muộn, mà Trần Xuân Độ, từ đầu tới cuối, hầu như đều nhanh nhẹn rót nước phục vụ, căn bản là không thể chen vào đến một câu….

Ở cửa khách sạn, chỉ sau một bữa cơm mà Lê Kim Huyên với Metis thân nhau như chị em ruột, Lê Kim Huyên ôm cách tay của Metis, thân mật cười nó: “Đã định như thế rồi, sau này có mỹ phẩm hay đồ trang điểm nào tốt thì hãy giúp tôi mua ngay…"
"Yên tâm, chuyện nhỏ thôi, bữa cơm này rất tuyệt, cả vị tài xế của cô nữa, đúng là rất tri kỷ~" Metis nhìn lướt qua Trần Xuân Độ đang u sầu ở một bên, khẽ cười nói.

"Lái xe đi.

" Lê Kim Huyên khẽ nhìn Trần Xuân Độ.

"Được, hai người cứ trò chuyện đi, tôi đi trước lái xe tới đây.

" Trong lòng Trần Xuân Độ đang rất muộn phiền, cũng không dám nói ra trước mặt cô, chỉ có thể nịnh nọt cười cười, lấy Maybach từ dưới ga-ra ra, đậu ở bên đường.

Hai cô gái xinh đẹp mở cửa xe đi vào ngồi, lập tức, không gian trong xe bị tràn ngập bởi hai mùi thơm khác nhau, Trần Xuân Độ hít một hơi sâu, thấm cả vào ruột gan.

Maybach từ từ khởi động động cơ, Trần Xuân Độ không nhịn được liền nhìn qua chiếc gương chiếu hậu, nhìn Metis và Lê Kim Huyên đang ngồi ở hàng ghế sau, hai người đều có gương mặt cự kì xinh đẹp, cơ thể có lên có xuống, lại để cho Trần Xuân Độ âm thầm tưởng tượng… nếu như thu hết về làm của mình… đây chẳng phải là muốn hưởng hết phúc của người sao!
Nhưng cũng chỉ là cảm tưởng… Metis hoàn toàn là một đoá hoa hồng có gai, còn tâm trạng của Lê Kim Huyên mới chuyển biến tốt gần đây.

Khách sạn của Metis khá xa, Trần Xuân Độ đưa Lê Kim Huyên về biệt thự trước, rồi mới đưa Metis về khách sạn sau.

Lê Kim Huyên vừa mở cửa bước ra khỏi xe, sau khi đi vào biệt thự, vẻ mặt của Trần Xuân Độ đột nhiên thay đổi, trở nên lạnh lẽ và đáng sợ: “Metis, rốt cuộc cô muốn làm gì?!"
"Tôi làm gì, anh còn chưa rõ sao? Long!" Hai tay Metis ôm lấy ngực, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, ngay lúc này, dáng người yểu điệu của cô ta cũng tỏ ra sát ý hằm hằm.

"Đều là chuyện cũ rồi, cô cần gì phải xoắn xuýt lên?" Trần Xuân Độ rút một điếu thuốc, nhả ra một làn khói, nói.

"Đã trôi qua ở trong lòng anh, nhưng trong lòng tôi, chưa từng!" Metis lạnh lẽo nói, mỗi chữ mỗi câu, đều như biến thành những lưỡi dao sắc bén vô hình, đáng tiếc không thể xuyên qua cơ thể Trần Xuân Độ!
"Long! Tôi nói rồi, chỉ cần tôi còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không buông tha anh ra!" Metis cắn chặt hàm răng: “Đây gọi là ăn miếng trả miếng!"
“Chuyện xẩy ra tối ấy, cô không thể quên đi được sao…” Trần Xuân Độ thở dài.

.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.