Chàng Rể Ma Giới

Chương 705: Vị khách bất ngờ ở Ám Nguyệt



Cánh cửa quang mang màu lam dần nhạt đi, thân ảnh của Trần Duệ cũng đã biến mất khỏi thế giới nhân loại.

Trong một gian phòng trong hoàng cung Đọa Thiên Sứ đế đô.

Trong tích tắc khi Tinh Không chi môn vừa biến mất, bên tai Trần Duệ vang lên một âm thanh non nớt: “Ba ba! Dodo buồn ngủ”

Hắn nhất thời chấn động vô ý hô to một tiếng “Dodo!”

Nhưng rốt cuộc âm thanh quen thuộc kia cũng không vang lên nữa, hắn dùng sức lắc đầu, không lẽ là ảo giác, Dodo đã mất, hơn nữa đây là ma giới, làm sao nó có thể xuất hiện ở đây...

Một tiếng “Dodo” của Trần Duệ đã kinh động đến thị vệ hoàng cung… Đó là một mỹ nữ mang khăn che mặt có làn da màu xanh da trời. Mặc dù Trần Duệ trước mắt có thay đổi biến hóa thế nào thì đặc thù tinh thần và hơi thể cũng không thể khiến cho đăng linh nhận nhầm thân phận của chủ nhân. Mỹ nữ đó lập tức tiến tới khom mình hành lễ.

Không lâu sau, trong mắt Trần Duệ xuất hiện một bóng người thướt tha, mái tóc dài màu vàng, trên đỉnh đầu đội vương miện tinh xảo. Vương miện này tượng trưng cho đỉnh cao quyền lực tại ma giới mà vô số ma tộc hướng tới nhưng cả ma giới cũng chỉ có ba người có được nó.

Trong tính tắc nàng nhìn thấy Trần Duệ, khuôn mặt mỹ lệ ấy hơi động một chút nhưng rồi nàng vẫn duy trì tỉnh táo, chẳng qua trong đôi mắt lãnh khốc tím như bảo thạch thường ngày dường như bị hỏa diễm hòa tan.

“Trở về rồi?” Vẫn câu nói lạnh nhạt mang phong cách vô cùng quen thuộc.

“Ừ.” Nội tâm Trần Duệ cảm thấy ấm áp, hắn tiến lại gần rồi kéo nàng vào trong lòng, nhóm hộ vệ đăng linh lặng lẽ lui ra để lại không gian cho hai người. 

Thân thể nữ tử khẽ nhúc nhích rồi cũng nhắm mắt lại. Hai tay nàng bám chặt vào eo hắn, đã rất lâu rồi nàng không có cảm giác bình yên như lúc này. Bất kể ở bên ngoài nàng là nữ hoàng tôn quý đến như thế nào, thì ở trước mặt nam nhân này nàng cũng chỉ là một nữ nhân, là người yêu của hắn. Nàng không cần phải đeo cái mặt nạ lanh lùng thường ngày, chỉ đơn giản là yêu hắn là được.

Hạnh phúc như thế này bình thường khó mà có được, hơn nữa là đối với một nữ hoàng như nàng.

Hai người không nói gì, chỉ yên lặng cảm nhận sự ôn nhu của đối phương.

Thật lâu sau…

Mejia rốt cuộc cũng mở mắt, nàng nói ra một tin tức kinh người: “Isabela và Lola có chút chuyện bên ngoài, hiện tại chàng lập tức trở về thành Ám Nguyệt một chuyến đi!”

“Cái gì?” Trần Duệ chấn động, lần này hắn đi Tử Vong chi hải, thần xui quỉ khiến lại đi lòng vòng tới thế giới nhân loại, chịu đựng trăm nghìn cay đắng mới lấy được mấy gốc tuyết đại lai, chính là để cứu Isabela. Cuối cùng thì nàng đã xảy ra chuyện gì? Còn cả Lola nữa?

“Chàng tới thành Ám Nguyệt sẽ biết.” Mejia thấy bộ dạng khẩn trương của hắn liền thở dài một hơi, nàng nhẹ nhàng giãy ra khỏi cái ôm của hắn “Chàng đi luôn đi.”

Trần Duệ lộ ra vẻ áy náy: “Thật xin lỗi, vốn ta còn có nhiều chuyện muốn tâm sự cùng nàng… nhưng mà xem ra chỉ có thể để lần sau rồi.”

“Vậy cũng được, nhưng chàng đừng quên lời hứa, ta phải là người đầu tiên biết chuyện đó. Cái này rất có ý nghĩa đối với ta, chàng không được nói cho nữ nhân khác, hiểu chưa? Bây giờ còn không mau đi đi!” Mejia nở nụ cười thản nhiên, nàng bỗng nhiên tiến lên chủ động hôn lên mặt hắn.

Nội tâm Trần Duệ cảm thấy ấm áp, hăn gật đầu đồng ý rồi bước nhanh ra ngoài. Sau lưng truyền đến câu nói bổ sung của nữ hoàng bệ hạ.

“Mau giải quyết chuyện của Isabela… Đại hôn của chúng ta còn cần nàng ấy làm phù dâu…”

Trọng điểm của câu nói này là đại hôn? Hay là phù dâu? Không phải đây là ám đấu chốn Thủy Tinh cung trong truyền thuyết chứ?

Trên đầu hắn chợt đổ đầy mồ hôi, trong lòng sinh ra một cảm giác bất đắc dĩ quen thuộc. Đối với một kẻ khốn khiếp chìm trong phúc mà không biết phúc thì đây có lẽ cũng là một loại hạnh phúc.

Bởi vì Trần Duệ đang lo lắng cho Isabela và Lola nên sau khi cải trang liền cưỡi một khoái mã, rời khỏi đế đô rồi chạy băng băng đến Thải Hồng sơn cốc.

Sau mấy giờ phi ngựa cuối cùng hắn cũng đến Thải Hồng sơn cốc. Cảnh tượng hiện trạng của sơn cốc đập vào mắt khiến hắn kinh hãi, toàn bộ sơn cốc vốn đầy ma pháp trận cùng long ngữ minh văn bị phá hủy hoàn toàn. Từ trình độ phá hủy này mà xem xét thì đây cũng phải dùng kỹ xảo phá giải mà là do một lượng lượng khủng bố nào đó hủy diệt. Cũng may là khu vực phòng thí nghiệm còn chưa bị phá hủy.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trần Duệ cảm giác có chuyện không hay đang xảy ra. Hắn lập tức vọt tới phòng thí nghiệp, miệng la lớn “Lola! Isabela!”

Trong phòng thí nghiệm có mỗi một gian bây giờ không có bóng người nào, thanh âm của hắn vang vọng khắp sơn cốc. Trần Duệ nhớ tới cảm giác khi mất đi Dodo trong lòng liền cảm thấy căng thẳng, không cách nào chấp nhận được đả kích khi mất đi người thân một lần nữa. Ánh mắt hắn rơi vào không gian thông đạo tới thành Ám Nguyệt, vội vàng vọt tới.

Cảm giác hoa mắt trong tích tắc, hắn đã được truyền tống tới căn nhà tại thành Ám Nguyệt.

"Lola! Isabela!" Trần Duệ hô to, âm thanh kinh động đến mấy người trong sân.

"Trần Duệ!" Một âm thanh động lòng người vang lên, đúng là Lola.

Âm thanh này lọt vào tai hắn không khác gì tiếng trời. Mặc dù trong viện còn có mấy người quen nhưng Trần Duệ chỉ nhìn vào Lola, tảng đá treo trong lòng rốt cuộc cũng được bỏ xuống. Hắn xông nhanh tới ôm chặt nàng để cảm nhận được sự ấm áp và mùi thơm quen thuộc.

Thật tốt quá, Lola của ta không có chuyện gì…

Tại sao Mejia lại nói. . .

Còn có Thải Hồng sơn cốc. . .

Sao lại có tiếng kẻ nào đó ho khan nhỉ? Aiz... Yêu gian tình nhiệt cũng tốt, trọng sắc khinh bạn cũng được nhưng không thể để cho hai tên khốn kia chê cười.

“Chàng trở về lúc nào?” Lola để Trần Duệ tùy ý ôm vào lòng, ánh mắt động lòng chợt híp lại, bộ dáng vô cùng vui vẻ.

“Ừm, cũng vừa mới về”

(Bổn tiểu thư sao phải khẩn trương như vậy, vừa về đã kêu tên ta, lại còn ôm ta nhiệt liệt như vậy. Oa ha ha ha! Xem ra bổn tiểu thư mới là nữ nhân hắn coi trọng nhất!)

(Cái "oa ha ha ha" ấy làm sao mà học được à? Hình như là do tiểu công chúa chỉ dạy...) 

(Hừ, đáng tiếc Athena và Cơ Á không có ở đây… cơ mà hình như ta nghe hắn gọi cả Isabela? Dù sao thì cũng là kêu tên bổn tiểu thư trước!) 

"Khụ. . ."

Thanh âm ho khan càng ngày càng lớn. Trần Duệ nghe được thanh âm quen thuộc của Pagliuca, hai tay hắn buông thỏng, mắng nhỏ một câu: “Ngươi! Cái con rồng chết tiệt kia, ngươi ho khan là do cảm cúm hay đố kỵ ta?”

“Cả nhà các ngươi đúng là…” Pagliuca đang oán hận còn chưa nói hết câu đã thay bằng bộ mặt tươi cười “Vị này… Augustine Las đại nhân, vị này chính là Trần Duệ.”

Augustine Las? Tâm niệm Trần Duệ vừa động, rốt cục hắn cũng thấy được một nam tử xa lạ ngồi trong viện.

Nam tử này có mái tóc ngắn màu đen chừng ba mươi tươi tuổi. Khuôn mặt trang nghiêm lạnh lùng, mày rậm, râu cá trê, con mắt hắn đen nhánh mang theo sự tang thương. Nam tử cứ ngồi chỗ đó, nhưng đã khiến cho tinh thần lực cảm ứng của Trần Duệ có một loại ảo giác như có như không, tùy thời có thể biến mất. Cho nên lúc trước hắn chưa phát hiện ra sự tồn tại của người này.

Chủng tộc: Long tộc (Hắc Long).

Tổng hợp thực lực: không cách nào phán đoán.

Phân tích: cực độ nguy hiểm!

Trong lòng Trần Duệ chấn động. Bằng thực lực hiện tại của hắn, cho dù đối với Islamic Yueluer là cường giả cấp quốc độ cũng phân tích được tài liệu cụ thể, vậy mà hắn không tài nào phán đoán được nam tử Long tộc này. Như vậy chỉ có một nguyên nhân, thực lực của hắn còn trên cả quốc độ cấp… bán thần hoặc ngụy thần! 

Một vị Long tộc cường đại như vậy tại sao lại ở nơi này?

Trần Duệ liên tưởng đến lời nói “Isabela gặp chuỵện không may” của Mejia cùng tình trạng của Thải Hồng sơn cốc khiến hắn khẽ nhíu mày đang muốn đi tới thì bị Lola ôm càng chặt hơn. Tiên nữ long dường như muốn thị uy, nàng nhìn nam tử nói: “Hắn chính là nam nhân của ta, Trần Duệ.”

Trần Duệ nghe được lời nói của tiên nữ long tiểu thư, nội tâm hắn cảm thấy ấm áp. Hắn vỗ nhẹ sau lưng nàng ý bảo nàng yên tâm buông tay ra rồi tiến tới chỗ nam tử nọ, hắn khom mình hành lễ: “Thật xin lỗi, vừa rồi là ta thất lễ, ra mắt cường giả Long tộc tôn kính”.

“Ồ?” Mày rậm của nam tử Long tộc Augustine Las giương lên. “Ngươi có thể nhìn ra lại lịch Long tộc của ta? Là cách xưng hô của tên Pagliuca? Hay là ám hiệu này đó mà ta không biết?”

“Chẳng qua là trực giác của ta mà thôi.” Trần Duệ cảm giác được uy hiếp bức người từ nam tử này tỏa ra, hắn khẽ mỉm cười: “Xin thứ cho sự mạo phạm của ta. Bằng cảm ứng của ta thì đại nhân hẳn là một vị Hắc long thực thực cường đại, ít nhất là bán thần cấp, xin cho phép ta hoan nghênh đại nhân bằng lòng kính ý thành khẩn nhất, mặc dù có chút chậm trễ…”

Đồng tử Augustine Las phát điện quang lãnh tĩnh, từ trên người hắn phát ra một cỗ uy thế tinh thần lực bức người, cỗ tinh thần lực này thập phần cường đại, phảng phất như xé rách không gian. Lola tức giận quát một tiếng, đang muốn cử động thì bị nam tử này nhìn một cái khiến nàng nhất thời không thể nhúc nhích. Thân thể Pagliuca cũng hơi động một chút nhưng bị Luobei bên cạnh kéo lại.

Đối mặt với cỗ tinh thần lực cường đại áp bách, Trần Duệ cũng không biến sắc, hắn vẫn duy trì nụ cười, âm thầm khởi động siêu cấp hệ thống phân giải tinh thần lực xâm nhập thành linh khí. Chẳng qua cỗ tinh thần lực cực kỳ khổng lồ, tốc độ phân giải của siêu cấp hệ thống có chút ăn không tiêu. Một lát sau, trán của hắn đã bắt đầu tiết ra mồ hôi lạnh.

Augustine Las không nghĩ rằng Trần duệ có thể ngăn cản được Long uy, trong mắt hắn xẹt qua vẻ kinh dị, tinh thần lực cũng tản đi, hắn vuốt cằm nói: “Không tệ.”

Bên này trên người Lola cũng tỏa ra quang hoa màu vàng, có khắc những kí hiệu kỳ dị giúp nàng trừ khử hết khống chế của nam tử kia. Sau đó nàng lập tức thuấn di chắc trước người Trần Duệ: “Augustine Las, ngươi muốn làm gì?”

“Không có gì, chẳng qua ta chỉ muốn thử hắn một chút mà thôi, kết quả xem ra cũng coi như hài lòng.” Ánh mắt thâm thúy của Augustine Las dường như muốn nhìn thấu linh hồn Trần Duệ. “Không đến ba mươi tuổi, thực lực đã đạt tới ma đế đỉnh phong, hơn nữa tinh thần lực đã tiếp cận quốc độ cấp, đúng là thiên tài hiếm thấy, chẳng qua lại là nhân loại! Điểm này các ngươi trước đó cũng không nói cho ta biết.”

Trần Duệ cười khổ nói: “Đại nhân quả nhiên mắt sáng như đuốc. Ta tận lực dùng bí kỹ để ngụy trang, vậy mà vẫn bị phát hiện.”

“Bí kỹ rất khá! Thật ra ta cũng không phát hiện ngươi ngụy trang, chẳng qua ta mơ hồ cảm giác được thể chất quang thuộc tính. Thân phận của ngươi ở thế giới nhân loại cũng không phải dạng bình thường.”

Augustine Las bỗng nhiên nhíu mày. “Đợi chút, trên người ngươi còn có có một khí tức kì dị, là lực lượng pháp tắc?”

“Chỉ là một chút phiền toái của ta mà thôi, tốn một ít thời gian là có thể giải quyết. Ta cũng không dám làm phiền đại nhân.” Hắn cũng rõ “lực lượng pháp tắc” trong lời nói của Augustine Las là cái gì, tuy nhiên hắn khong muốn tiết lộ Chân Viêm Tỏa và bí mật về siêu cấp hệ thống nên hắn chỉ bình thản đáp một câu.

“Phiền toán nhỏ?” Augustine Las cười lạnh: “Xem ra lực lượng của ngươi còn mạnh hơn biểu hiện bên ngoài, nhưng ở trong mắt ta cũng chỉ là một chút tạp kĩ vớ vỉn thôi… Ngươi cũng đã đọc một bài diễn văn hoan nghênh ta, như vậy ta cũng nên giới thiệu bản thân một chút: “Augustine Las Sierras Solomon Kale, người thống trị của Long đảo, ngươi cũng có thể gọi ta là Long Hoàng bệ hạ.”

Chủ nhân của Long đảo! Long Hoàng bệ hạ! Không trách sao mà nam tử này có thực lực cường đại như vậy! Trần Duệ kinh hãi.

Đúng lúc này, từ trong cánh cửa xuất hiện một bóng người bị kích động mà vọt tới: “Cha! Ba mươi vạn hắc tinh tệ người cho, ta tiêu hết rồi. Ta còn cố ý mua cho người một xiên thịt nướng!”

Vừa nghe thấy thanh âm này, uy thế bức nhân của Long Hoàng bệ hạ nhất thời kinh ngạc rồi cười lên ha hả không khép lại miệng được. Trông hắn lúc này không khác gì một đại thúc trung niên hiền hậu.

Thanh âm này càng làm cho Trần Duệ giật mình, hắc long tiểu thư Olivia!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.