Hôm nay là sinh nhật của trưởng công chúa Mejia, mặc dù không có tổ chức lễ mừng sinh nhật chính thức nhưng toàn bộ trên dưới thành Ám Nguyệt vẫn phi thường náo nhiệt, không khí vui mừng hiện ra khắp thành. Vào hôm nay, tất cả cửa hàng trong thành đều giảm giá, phố lớn ngõ nhỏ dòng người tới lui không dứt, ngựa xe như nước, bốn phía có thể nghe được âm thanh những người bán hàng rong đang rao hàng. "Vị phu nhân xinh đẹp này, đây là sản phẩm Hồng Ngọc son môi mới nhất đến từ Âm Ảnh đế quốc, chỉ cần một tử tinh tệ, liền có một cái nha." Cũng như rất nhiều người bán hàng rong bên đường, một vị hắc ám địa tinh đang kiệt lực chào hàng một đôi nam nữ. Vị nữ tử kia tóc đen, cao gầy, vóc dáng cực kỳ động lòng người, tướng mạo chỉ có thể coi là là bình thường, nhưng hắc ám địa tinh vẫn cố hết sức mà lấy lòng lấy, hi vọng vị nam sĩ trung niên bên cạnh thoạt nhìn như bạn lữ kia có thể hào phóng ra tay mua hàng. "Đây là lục hoa hồng hương diệp, chỉ cần mang theo trên người, có thể tản mát mùi thơm ngát làm cho người say mê, ta có thể cho phu nhân cái giá phải chăng nhất, bảy mươi bạch tinh tệ là được rồi." "Phu nhân xin đợi một chút, ở đây còn có cái chong chóng ma pháp âm nhạc, chỉ cần ba mươi bạch tinh tệ, có thể có một cái tặng tiểu hài tử trong nhà..." Nam tử kia mỉm cười: "Cái chong chóng này trông cũng được, nhưng ba mươi bạch tinh tệ thì quá mắc, hai bạch tinh tệ ta có thể cân nhắc mua." "Các hạ ép giá gì mà dữ vậy! Cái chong chóng của ta nếu ngài muốn mua ở cửa hàng bên cạnh, ít nhất cũng phải tám mươi bạch tinh tệ, mà còn là giá cố định. Như vậy đi, trước lạ sau quen, hai chín bạch tinh tệ, không thể ít hơn nữa rồi." "Chong chóng này của ông, ma pháp trận có chút vấn đề, nếu như ta không đoán sai ấy thì khoảng mười phút nữa âm nhạc sẽ gián đoạn, hàng thứ phẩm như vậy, còn chém giá cắt cổ. Ba bạch tinh tệ, không bán coi như xong." "..." Nữ tử cao gầy có chút kinh ngạc nhìn nam tử và người bán hàng rong khẩu chiến kịch liệt trả giá. Cuối cùng chong chóng được mua với giá bốn bạch tinh tệ, nam tử chơi đùa cái chong chóng một lúc rồi đưa cho nữ tử bên cạnh, thuận tiện nắm chặt tay của nàng. Mặt nữ tử hơi đỏ lên, muốn muốn tránh thoát, lại bị nắm thật chặt. Nam tử cười hắc hắc: "Sợ cái gì? Nàng bây giờ là Jiame, phu nhân của ta, đúng không nào." Nữ tử mặt càng đỏ hơn, thấp giọng mắng câu: "Tên đáng ghét, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của." Nhìn thấy người chung quanh căn bản không có chú ý đến, liền không giãy dụa nữa, mặc kệ cho nam tử nắm tay trước mặt mọi người, đi một đoạn đường, cũng tự nhiên hơn. Nữ tử nhìn cái chong chóng màu sắc rực rỡ đón gió chuyển động, nói: "Alice có lẽ sẽ thích cái chong chóng gió này." "Không, đây là dành cho nàng, hôm nay là sinh nhật của nàng mà." Nam tử cười nói: "Ma pháp trận đã được ta điều chỉnh tốt rồi, âm nhạc cũng đổi thành loại nhạc nhẹ mà nàng thích nhất." Đôi mắt nữ tử chớp động thần thái khác thường, lắc chong chóng gió, cái chong chóng gió quả nhiên truyền ra âm thanh quen tai, chỉ là trong phố xá sầm uất phải cố gắng lắng tai mới nghe được. "Ta nói này, hôm nay là ngày tốt lành, cười một cái cho ta xem nào cô bé? Tốt xấu gì ta cũng vừa dùng nhiều tiền mua phần lễ vật cho nàng như thế... Nếu không đem chong chóng trả lại cho ta!" (Dịch: Thèn này khốn nạn vl, lợi dụng tặng quà cầm tay con bé, sờ soạng xong giờ lại đòi lại quà) "Mơ tưởng!" Nữ tử xiết chặt chong chóng gió ở trong tay, mặt theo thói quen lại trở nên lạnh lùng: "Người đừng có hòng lừa gạt được ta, muốn chiếm tiện nghi hả? Ta còn có rất nhiều văn kiện..." Nam tử lung lay ngón tay: "Để cho những cái văn kiện... chết tiệt kia gặp quỷ đi, hôm nay nàng không phải Mejia điện hạ, mà là phu nhân Jiame của ta, muốn cười thì cười, muốn khóc sẽ khóc, cho ta chút mặt mũi đi." "Miệng lưỡi thật trơn tru, Simon các hạ, không biết ta là người phụ nữ thứ mấy bị chàng lừa gạt như vậy? Thứ mười hay là mười mấy?" Simon các hạ có chút xấu hổ, Jiame tiểu thư dùng sức bấm véo eo của hắn: "Hai bàn tay có thể đếm đủ hay không?" "Có thể! Có thể!" Simon các hạ bị đau, cũng không dám chống cự, vội vàng lại bỏ thêm một câu: "Một tay có thể đếm rõ!" Jiame tiểu thư bất mãn mà hừ một tiếng, cuối cùng không có lại phát lực, bất tri bất giác trên khuôn mặt tăng thêm vài phần sức sống. Chứng kiến một trận huyên náo phía trước, Trần Duệ lôi kéo công chúa điện hạ dùng tên giả Jiame phu nhân chen đi xem xét, hóa ra chuẩn bị cử hành một trận đá bóng. Hai bên đều là đội bóng dân gian, để mừng ngày sinh nhật của trưởng công chúa điện hạ, còn bố trí cả phần thưởng. Tuy nhiên, hai chân sút chủ lực (Dịch: tiền đạo ý mà) của đội đỏ do trước trận đấu phát sinh xung đột nhỏ tại tửu quán với người khác mà chân bị thương, không cách nào tham gia trận đấu. Đội bóng chỉ có một tiền đạo dự bị, trước mắt đang phát sầu về chuyện người tuyển. Trần Duệ nhận ra huấn luyện viên đội đỏ là bằng hữu Zack hắn quen biết ở tiệm thợ rèn lúc trước, trong nội tâm bỗng nhiên có một chủ ý. Hắn đi đến trước tự xưng là bằng hữu của vị nhân loại nào đó, nói nhỏ vài câu lại nhét đi qua một cái món tiền nhỏ. Zack quan sát hắn một hồi, rốt cục gật đầu. Nguồn truyện: Truyện FULL Cứ như vậy, Trần Duệ thành công mà đã trở thành tiền đạo của đội đỏ, còn Mejia thì đứng chen chúc ở trên khán đài đơn sơ. Tiếng còi hét vang báo hiệu trận thi đấu bắt đầu, Trần Duệ mặc trang phục màu đỏ đã bắt đầu biểu diễn, cho dù kỹ thuật cũng không khá lắm, lực lượng cũng áp chế tại trung giai ác ma, nhưng nhãn lực và phán đoán cao hơn so những người khác đâu chỉ mấy chục lần, chớ nói chi là trọng lực ma pháp trận chỉ là một ma pháp trận đơn giản. Trần Duệ xem chuẩn thời cơ, nhận được bóng đồng đội chuyền cho, sút cú sút... đáng tiếc đá trúng cột dọc. Người xem chung quanh lập tức vang lên một hồi tiếc hận, Mejia ban đầu còn có thể bảo trì tỉnh táo, càng về sau nghĩ đến câu nói "hôm nay em là Jiame" kia của Trần, rốt cục nàng thử thả lỏng tâm linh phong bế, bắt đầu đã tiếp nhận không khí náo nhiệt ở đây, động tác vỗ tay nhiều hơn thậm chí là nhỏ giọng la lên. Loại cảm giác ngồi trên vương tọa và ngồi trên khán đài xem thi đấu là hoàn toàn bất đồng, khi đó chỉ là nhìn xem cầu thủ hai bên truy đuổi qua lại, chờ đợi trận đấu chấm dứt, hôm nay lại chính thức mà với tư cách một người xem trận đấu, dung nhập vào sân bóng. Bởi vì, trên sân bóng có người nam nhân đó, hắn đang chơi bóng vì nàng! Nhất là sau khi Trần duệ ghi bàn, hôn lên chiếc nhẫn "Ý Chí Hắc Ám" rồi đưa tay chỉ về nàng, Mejia cảm giác được một cảm giác hưng phấn và kiêu ngạo trước nay chưa có. Cuộc tranh tài chấm dứt, đội đỏ thắng với tỉ số 5 - 2, Trần Duệ trở thành người hùng của đội đỏ với cú hat-trick ngoạn mục. Đây còn là kết quả do hắn đã kiệt lực bảo lưu. Nhìn thấy hắn chạy đến trước mặt, Mejia không còn có thói quen lạnh lùng ở trên mặt, trong ánh mắt hâm mộ và tán thưởng của người chung quanh, lần đầu tiên mà xuất ra một cái khăn tay lau mồ hôi thay hắn. Trần Duệ cười ha ha, ôm Mejia bay vượt qua sân bóng mà rời đi, sau lưng truyền đến một hồi huýt sáo cùng thanh âm trầm trồ khen ngợi. (Dịch: Đọc đoạn này gato vãi) Không cần nói cũng đoán được hai mắt của vị huấn luyện viên Zack tỏa ánh sáng như thế nào. Hắn chắc chắn sẽ dùng hết mọi biện pháp mời vị cầu thủ siêu sao này chính thức gia nhập đội bóng. Sau một trận bóng kịch liệt, cả người Mejia dường như thả lỏng hơn, cùng Trần Duệ tay trong tay, tự do mà đi tại trên đường, đi dạo cửa hàng, ăn quà vặt, xem náo nhiệt. Zya bỗng nhiên có ảo giác, dường như chính mình trở về thời thiếu nữ lúc trước không lo nghĩ, khi đó không cần đeo mặt nạ mỗi ngày, không cần đối mặt sự vụ rắc rỗi mỗi ngày, không cần gánh vác áp lực trầm trọng. Loại cảm giác trân quý này, đã thật lâu thật lâu không có hồi tưởng lại…. Mejia nhìn nam tử bên cạnh đang cười cười nói nói, trong đôi mắt hiện ra ôn nhu không chút che dấu, ôm lấy cánh tay của hắn, biểu tình trên mặt rốt cục trở nên phong phú hơn. Thời điểm cao hứng, nàng sẽ cười một cái, dù sao cũng không có người nào nhận ra nàng. Trước tửu quán, Trần Duệ bỗng nhiên nghiêng người lôi kéo Mejia đi qua, thì ra phía trước có một thiếu nữ mặc váy dài màu đen mỹ lệ, khuôn mặt xinh xắn, chân rất dài, bộ ngực... ặc, hình như là giống màn hình LCD. () Cái mũi đáng yêu của thiếu nữ bỗng nhiên co rút, tựa hồ là cảm giác đươc mùi vị quen thuộc, đi tới hướng Trần Duệ ở bên này. Trần Duệ theo phân tích chi nhãn cảm thấy được, thầm kêu không tốt. Cô nàng này có khứu giác thập phần linh mẫn, dường như là một loại thiên phú đặc thù, có thể phá giải các loại kỹ năng biến hình thuật cùng ngụy trang, chuyên gia bám đuôi Pagliuca cũng thường xuyên bị vấp ngã trước thiên phú này của nàng. Nếu hôm nay bị cô nàng này phát hiện dị thường, trở về cáo trạng thì phiền toái, linh cơ Trần Duệ khẽ động, trong tay run lên, một hắc tinh tệ ném tới mặt đất phía trước, cố ý nói một câu: "Tiền kia là ai mất hay sao?" Vừa mới dứt lời, chân hắc long tiểu thư lập tức dẫm lên khối hắc tinh tệ một cách chuẩn xác, sau đó cô nàng này bất động thanh sắc, cúi người, làm ra tư thế thắt dây giày, lúc đứng người lên, hắc tinh tệ đã không thấy đâu. (Dịch: Lụm tiền đại pháp, cảnh giới bá đạo Biên: Ôi, dễ thương chết mất, càng ngày càng thích em nó!) Biểu tình kia cùng động tác trôi chảy tự nhiên, hiển nhiên là... luyện qua vô số lần, Trần Duệ nhìn thấy mà không khỏi đổ mồ hôi một hồi. Hắc Long tiểu thư nhặt hết tiền, cũng không có dừng tay, tiếp tục đi tới hướng bên này, Trần Duệ không dám ở lâu, lôi kéo Mejia nhanh chóng chạy về phía trước, vừa hay nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở xa xa, trong tay cầm một bình rượu, đang tiến lại gần hai vị mỹ nữ ám tinh linh. "Ah, xem kìa, cửa hàng phía trước lại có người mất một túi tiền." Trần Duệ chỉ vào Pagliuca nói một câu. Để tên bạn thân chết tiệt chết thay vậy, đây mới là vương đạo. Hắc long tiểu thư vốn đã tiếp cận Trần Duệ, nghe được cái thanh âm này, lập tức nhìn phương hướng người nào đó chỉ mà xem xét, vừa hay nhìn thấy một vị nam tử xui xẻo nào đó đang mèo mả gà đồng với hai nữ nhân, mắt rồng lập tức sáng ngời. Nam tử kia nhạy cảm phát hiện ra có điều gì đó bất thường. Hắn nhìn chăm chú theo hướng này, phát hiện là hắc long tiểu thư, hoảng sợ muốn quay người chạy đi. Hắc long tiểu thư đã xuất hiện trước mặt, dùng ánh mắt phi thường hoài nghi mà xem kỹ hai mỹ nữ ám tinh linh kia. Trần Duệ thừa cơ mang theo Mejia đào tẩu theo phương hướng ngược lại, vận đủ thính lực nghe được thanh âm hắc long tiểu thư chất vấn "túi tiền kia đâu", xem ra trong thời gian ngắn hắn sẽ an toàn. (Người anh em chết tiệt, chú hi sinh một chút nhé, vào lễ tình bạn sẽ tặng chú chút quà sau...) "Làm sao vậy? Nàng có phải là người lần trước chàng đã từng nói qua đấy..." Mejia tò mò hỏi. Trần duệ nhún nhún vai: "Lát nữa rời khỏi đây ta sẽ nói cho nàng, ở đây nguy hiểm quá." Sau một thời gian ngắn, tại dãy núi ngoại thành, có một đôi nam nữ đang phi hành trên không trung, chỉ có điều, là nam nhân cõng nữ nhân bay. "Này, Jiame phu nhân của ta, nàng đang làm cái gì đó?" "Alice đã từng nói, đây gọi là tư thế phi hành Tatanick, em thử xem thôi." "Lần trước Alice ở trên lưng song túc phi long chơi tư thế đấy... Nàng đó, rõ ràng biến ta trở thành ma thú rồi hả?" Trên thực tế, Simon đại gia đang rất là hưởng thụ, sau lưng bị hai cái phong mãn đầy đặn đè lên, cảm giác thật là, tuyệt không thể tả nổi. "Đây là vinh hạnh của chàng, Simon đại gia." Mejia mỉm cười nói một câu, duỗi thẳng hai tay bảo trì tư thế sóng vai phi hành, cảm thụ được sức gió, thật sự có cảm giác tự do bay lượn, khác biệt hoàn toàn với tự mình phi hành. Nếu như hiện tại có người quen bắt gặp nàng đang tươi cười, nhất định tưởng rằng ảo giác, đây là vị công chúa điện hạ vĩnh viễn lạnh lùng như băng sơn đây hả? "Có bản lĩnh thì nàng hãy để cho ta cứ bảo trì vinh hạnh này đi!" Trần Duệ cười mờ ám một tiếng, lưng cõng, tay sờ một cái lên cặp mông co dãn mười phần của nàng. Không đợi Mejia phát tác, một âm thanh nổ to bỗng nhiên vang lên, như một cỗ sao chổi cấp tốc bay đi về phía trước. Mejia không kịp chuẩn bị, vội vàng ôm cổ của hắn, phía trước là một cái hồ nước nhỏ, Trần Duệ nhảy xuống phía mặt hồ, Mejia lắp bắp kinh hãi, lại không có buông tay. Trần Duệ không có rơi vào trong hồ, chỉ là chuyển hướng một cái, giống như chim bay lướt qua mặt nước, khí lưu làm mặt hồ yên ả nhộn nhạo gợn sóng. Tốc độ Trần Duệ chậm lại, gần như là dán vào mặt nước mà phi hành. Mejia nằm ở sau lưng của hắn, nhìn xem cảnh vật chung quanh như tranh vẽ, chỉ cảm thấy tâm tình yên lặng, đặc biệt khoan khoái dễ chịu, không có trói buộc, cũng không có áp lực, tâm cảnh một mực phong bế đã hoàn toàn phóng thích ra. "Chung quanh nơi này hôm trước đã bị ta bày ra ma pháp trận, ngoại nhân không thể vào được, có thể triệt hồi ma pháp ngụy trang rồi." "Hôm trước đã chuẩn bị xong?" Mejia mỉm cười, thủ trạc (vòng tay) phát ra quang mang nhàn nhạt, biến trở về khuôn mặt tuyệt mỹ, chỉ là khí tức lạnh như băng thường ngày sớm đã biến mất không thấy. "Nàng biết bơi không?" "Có biết một chút, làm sao vậy?" "Hắc hắc..." Trần Duệ bỗng nhiên thả lỏng lực lượng, thân hình hai người lọt vào trong nước. Mejia vội vàng không kịp chuẩn bị, cũng rơi xuống nước, đang muốn bơi ra, lại phát hiện nước chỉ có thể ngập quá phần eo. Trần Duệ cười ha ha, buông nàng ra, bơi về phía bờ chạy trốn. Mejia đuổi theo, liền bị hắn quay người tạt nước, vô số bọt nước dội lên mặt, lập tức ướt sũng cả người. Mejia lau mắt, không chút nào yếu thế, bắt đầu phản kích, ven hồ thỉnh thoảng truyền đến thanh âm huyên náo nam nữ truy đuổi đùa giỡn nhau, hồ nước trong vắt hiện lên từng đợt gợn sóng lăn tăn. Thật lâu, âm thanh chơi đùa mới dần dần nhỏ xuống, bởi vì hai thân ảnh truy đuổi nhau đã hòa làm một chỗ. Trần Duệ có chút giật mình, bởi vì vì lần này hắn lại là người bị động, bị trường công chúa điện hạ chủ động cưỡng hôn! Không có tính sai đấy chứ! Mejia chậm rãi nới lỏng cánh tay ôm cổ hắn, trên mặt hiện lên rặng mây đỏ, mái tóc vàng dài vẫn còn vương vài giọt nước óng ánh, càng mê người là cái váy dài ướt đẫm dán sát vào thân thể, làm nổi bật lên những đường cong hoàn mỹ ở bên trong, như một vị nữ thần dưới ánh trăng màu tím nhạt lúc hoàng hôn. Thân thể ẩm ướt mê người này có hiệu quả trùng kích thị giác thật lớn à nha... "Em có đẹp không?" Ở thời điểm này, Mejia hỏi một câu, dường như là cố ý. Trần Duệ có chút miệng đắng lưỡi khô: "Đẹp... Đẹp lắm! Vẻ đẹp của Trưởng công chúa điện hạ không có từ ngữ nào có thể miêu tả được hết..." "Hừ! Đây toàn là những lời đường mật!" Mặt Mejia đỏ bừng, lại không có tận lực che lấp đường cong lộ ra "Chàng dẫn em tới nơi này, không phải là có ý nghĩ xấu xa không đứng đắn hay sao? Trách không được hai ngày trước đã bắt đầu chuẩn bị." "Trời đất chứng giám! Ta thật sự chỉ là muốn cho nàng thật vui vẻ hết ngày hôm nay mà thôi." Trần Duệ cúi đầu xuống, thuận tiện liếc trộm cái khe rãnh mê người của trưởng công chúa điện hạ "Ặc, có một số việc chỉ là ngoài ý muốn..." "Đồ ngốc!" Mejia nhẹ nhàng mà ngã vào trong ngực của hắn: "Đây là lễ vật tốt nhất mà em nhận được. Em thật sự rất vui vẻ, đã lâu không có vui như vậy rồi." Trần Duệ ôm nàng, khẽ thở dài: "Đáng tiếc, vui vẻ là ngắn ngủi đấy, ngày mai Jiame phu nhân vui vẻ đeo lên mặt nạ lại sẽ biến thành Mejia điện hạ rồi." "Chính là bởi vì vui vẻ ngắn ngủi đấy, cho nên mới trân quý hơn, không phải sao?" Mejia nhắm mắt lại, "Ít nhất có được thời khắc tháo mặt nạ xuống, em đã rất thỏa mãn, thật sự rất thỏa mãn, cám ơn chàng." Trần Duệ hôn lên trán của nàng, lẳng lặng ôm lấy nàng. "Đêm nay, có thể đừng quay về được không?" Mejia cắn môi nhẹ nhàng mà nói một câu. Trần Duệ khẽ giật mình, không nghe lầm chứ! Cảm giác thấy dục vọng trong lồng ngực bắt đầu có nóng lên, cả người thú huyết sôi trào. "Tuân mệnh, công chúa điện hạ của ta..." Câu nói kế tiếp không có nói xong, nguyên nhân rất đơn giản, miệng không rảnh, lại một lần nữa bị trường công chúa điện hạ chủ động hôn lên. Hôm nay công chúa điện hạ thật chủ động... Không được! Là nam nhân làm sao có thể bị động như thế cơ chứ! Dưới ánh trăng màu tím, phảng phất có một con sói già đang ngẩng đầu hú lên.