Chàng Rể Đại Gia

Chương 431: Ngả bài (3)





Chương 431: Ngả bài (3)

Trầm mặc.

Hai người bất ngờ im lặng.

Chu Dương dù sao cũng không vội, lặng lẽ chờ đợi phản ứng của Trương Thái Viêm.

Dù sao, anh cũng cho rằng việc bản thân đi thẳng vào vấn đề thực sự nằm ngoài dự đoán của Trương Thái Viêm, thậm chí còn bất ngờ đánh đối phương một cái, khiến ông ta trở tay không kịp.

Trong trường hợp này, không chỉ không có cái gọi là nhận việc tốt, mà thay vào đó là từng bước ép sát, làm rõ toàn bộ sự việc

Dưới một cuộc tấn công mạnh mẽ như vậy, Trương Thái Viêm căn bản chống đỡ không nổi.

Phải biết rằng, hiện tại người nắm quyền chủ động là Chu Dương, không phải là Trương Thái Viêm, cũng không phải ai trong Trương gia.

“Trương lão gia, tôi biết ông bây giờ đang do dự, chắc ông đang nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của tôi, nhưng mọi việc phải thật cẩn trọng, sự thật là Trương gia giở trò mờ ám làm ảnh hưởng đến tiến độ mở rộng chi nhánh, điều này có lẽ, ông không còn nghi ngờ gì nhỉ?”

Chu Dương thản nhiên cười nói, đợi gần hai phút, nhưng Trương Thái Viêm vẫn im lặng không trả lời. Nếu như không có hơi thở yếu ớt truyền đến từ điện thoại, Chu Dương chắc sẽ nghi ngờ Trương Thái Viêm không nghe thấy lời anh, mà đang trút giận với người giúp việc.

“Haha, Chu Dương, đây chẳng qua chỉ là lời nói từ khía cạnh của cậu. Cậu biết đấy, nếu Trương gia của chúng tôi thực có giở trò mờ ám, thì một khi bị phát hiện, có thể sẽ gây nên tổn thất nặng nề, nhưng thực tế, xác xuất thành công của việc này và xác xuất bị trả thù, chúng ta đều không hề biết, cậu nghĩ Trương gia của chúng tôi sẽ làm ra một giao dịch thua lỗ như vậy sao? “

Trương Thái Viêm bình tĩnh nói, tuy rằng vẫn hơi bất ổn trong giọng nói, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều so với lúc ban đầu.

Ít nhất, dưới sự công kϊƈɦ của Chu Dương, Trương lão gia đã có thể giữ được khí thế, không đến mức rơi vào hoàn cảnh bị Chu Dương chèn ép không nói nên lời.

Nói vậy, bất kể địa vị Trương Thái Viêm ở tỉnh Tương Tây như thế nào, một khi chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, cho dù đối với Chu Dương hay Trương gia, ít nhất là ở tỉnh Tương Tây, Trương Thái Viêm cũng bị mất hết thể diện.

Trước đây, những người không hài lòng với ông ta chắc chắn sẽ nhảy ra cười nhạo chế giễu, thậm chí, bọn họ có thể cảm thấy Trương Thái Viêm đã già, không còn sinh lực, như vậy bọn họ có thể sẽ tìm mọi cách lợi dụng Trương gia để đục nước béo cò.

Dựa trêи sự hiểu biết của Trương Thái Viêm, hai con trai của ông, Trương Luân, Trương Anh và các thành viên khác trong Trương gia, vào thời điểm đó, không cần tự tranh giành địa thế cũng đã lên thiên đàng chầu trời, nếu muốn họ bảo vệ sự nghiệp của Trương gia thì có thể đã làm khó bọn họ.

“Chu Dương, tôi biết trong lòng cậu có nghi hoặc, hay là cậu đã bớt thời gian đến Trương gia một chuyến, chúng ta cùng giải quyết dứt điểm chuyện này, dù sao hai bên chúng ta cũng đã hợp tác rồi, một khi xuất hiện ngờ vực vô căn cứ, đối với bên nào, đều không phải chuyện tốt, huống chi, cậu với Trương Kiệt là bạn cùng lớp đại học, có nghi ngờ gì, càng nên giải quyết càng sớm càng tốt.”

Trương Thái Viêm tràn đầy thành ý nói, thậm chí không ngại đem cả Trương Kiệt ra. Dường như một khi nhắc đến Trương Kiệt, có thể đủ làm cho Chu Dương buông lỏng cảnh giác, thậm chí, còn kiêng dè với bạn học dễ dàng, không theo đuổi đến cùng.

Chu Dương mỉm cười lạnh lùng trong phòng, anh biết ông già Trương Thái Viêm đang làm gì, cũng biết rằng ông ta đem Trương Kiệt ra chẳng qua chỉ là một lá chắn.

Một khi hai bên thực sự bị chia cắt, phía Chu Dương sẽ chiếm ưu thế, thật không ngoa khi nói rằng Trương gia có thể chịu thua.

Tuy nhiên, một khi Trương gia chiếm ưu thế, thì bọn họ chắc chắn sẽ giở thủ đoạn, nhanh chóng gặt hái thành quả, đến lúc đó, toàn bộ dự án chi nhánh công ty Danh Dương có thể sẽ thất bại trước Trương Gia.

Vào thời điểm đó, nếu Chu Dương dùng Trương Kiệt với ý đồ để cố gắng thuyết phục bên kia để lại cho họ một đường sống, Trương gia nhất định sẽ không đồng ý.

Loại kế sách và thủ đoạn đó, Chu Dương cho dù chưa tự mình trải qua, nhưng trêи TV, tiểu thuyết thì cũng gặp không ít.

Mặc dù những chuyện đấy đều phát sinh trêи các tác phẩm nghệ thuật, nhưng nghệ thuật chính là cuộc sống.

Nếu thực tế mọi chuyện không hề xảy ra như vậy, thì căn bản tác giả cũng không thể tượng tưởng ra được điều này.

Cho nên, đối với phương diện này, Chu Dương cũng đủ tỉnh táo.

Thế nhưng, Trương Thái Viêm cũng không dễ dàng gì khi nói ra những lời này, đối với người ngoài mà nói, cũng đã có chút ý tứ chịu thua, lúc này, chỉ cần Chu Dương tỏ vẻ có thể thương lượng, thì cho dù đưa ra một số điều kiện, chỉ cần không vượt quá giới hạn của Trương gia thì Trương gia tất nhiên sẽ đáp ứng.

Tuy nhiên, muốn bắt Chu Dương tiếp tục đến Trương gia để bàn bạc thì là chuyện không thể nào.

“Trương lão gia, tôi nghĩ rằng ông nói rất đúng, có vấn đề, có nghi ngờ, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết, hai bên cùng trao đổi, thật hợp lí quá.”

Chu Dương cười nói.

“Tuy nhiên, so với việc tôi đến Trương gia, tìm ông bàn chuyện, tôi nghĩ rằng tốt hơn là Trương gia bọn ông nên đến Trường Sa tìm tôi bàn chuyện, như thế, càng có lợi để giải quyết những hiểu lầm hơn, ông thấy sao?”

Chu Dương nói xong, Trương lão gia đột nhiên im lặng.

Rõ ràng, ông ta không mấy vui vẻ khi Chu Dương nói, muốn Trương gia phái người đến Trường Sa để thảo luận, thậm chí, ngay cả Trương Thái Viêm cũng cảm thấy Chu Dương đang cố tình làm vậy, để làm bẽ mặt Trương gia.

Suy cho cùng, bất kể kết quả của chuyện này ra sao, miễn là sau đó Chu Dương đã nói ra, Trương gia đến Trường Sa tìm anh để thảo luận mọi chuyện.

Trong mắt người ngoài, đây cũng là chuyện có thể diện.

Hơn nữa, lần này, một khi Trương gia phái người đi Trường Sa tìm Chu Dương để bàn chuyện, như vậy việc lựa chọn phải là một vấn đề rất quan trọng cần chú ý.

Trước hết, Trương Kiệt nhất định phải đi, dù sao Trương Thái Viêm cũng vừa đề cập đến Trương Kiệt, mặt khác, sự hiện diện của Trương Kiệt cũng có thể khiến Chu Dương nể mặt một chút, không đến mức nổi giận đùng đùng.

Tiếp theo, hai người Trương Luân và Trương Anh cũng phải đi một phen.

Cuối cùng, Trương Thái Viêm cũng tự hỏi, liệu ông ta có nên đi không.

“Haha, Trương lão gia, tôi đã nói đến mức này rồi, quyết định thế nào, chắc hẳn ông càng phải rõ ràng hơn tôi chứ, tôi chỉ có thể ở lại Trường Sa trong ba ngày, nếu trong ba ngày, Trương gia các ông vẫn chưa phái người đến, vậy thì tôi cũng chịu thôi, đằng sau chuyện này cũng là do Trương gia các ông giở trò quỷ quái.”

Chu Dương thản nhiên nói, cũng không đợi Trương Thái Viêm suy nghĩ thêm. Sau khi nói những lời khó nghe, liền cúp điện thoại.

“Chu Dương…”

Trương Thái Viêm lo lắng trong lòng, còn muốn nói gì đó, nhưng giây tiếp theo, một tiếng cúp máy “bíp bíp bíp” phát ra từ điện thoại.

“Láo xược!”

Lần này, Trương Thái Viêm thực sự tức giận.

Đột nhiên ném điện thoại, khuôn mặt Trương Thái Viêm đầy giận dữ.

Đường đường là người đứng đầu Trương Gia, địa vị ở toàn tỉnh Tương Tây cũng không tầm thường gì, một câu của ông ta cũng đủ để làm người toàn tỉnh Tương Tây chạy theo như vịt.

Trong quá khứ, bất kể là ai, miễn là thể hiện thiện chí, bên kia nhất định sẽ cúi đầu làm theo, tự cho đó là một vinh dự.

Nhưng hôm nay, vừa mới nãy, ông ta bị một tên oắt con từ nơi khác đến uy hϊế͙p͙.

———————–
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.