Thẩm Trạch vừa dứt lời, một giọng nói uy nghiêm nhưng nghe vô cùng dễ chịu vang lên.
Chu Dương quay đầu nhìn lại, chỉ có Thẩm Bích Quân đang thản nhiên bước tới. Khuôn mặt Thẩm Bích Quân lãnh đạm thờ ơ, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi kiếm đang nhìn thằng về phía Thẩm Trạch.
Chu Dương trong lòng nghi vấn, xem chừng Thẩm Trạch và Thẩm Bích Quân không hòa hợp lắm với nhau.
“Anh có sao không?” Thẩm Bích Quân hỏi Chu Dương, ánh mắt không tự chủ hướng về phía Tạ Linh Ngọc đang đứng phía sau lưng Chu Dương, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Sau đó, Thẩm Bích Quân mới cúi mặt xuống, quay đầu về phía Thẩm Trạch.
“Thẩm Trạch, tôi nhớ rằng cậu đâu phải là nhân viên công ty Danh Dương? Vậy cậu đến đây có chuyện gì?”
Trong khoảng khắc này, khí chất oai nghiêm của chủ tịch Thẩm Bích Quân tỏa ra rất rõ ràng .
Thế nhưng Thẩm Trạch không lo sợ, căn bản hắn ta cũng chẳng quan tâm cho lắm.
Hắn nhếch mép nở nụ cười, đưa hai tay ôm choàng lên hai người phụ nữ đang đứng bên cạnh mình, giễu cợt nói: “Chẳng nhẽ tôi không thể tới sao? Hả người chị tốt của tôi?”
Hắn nhấn mạnh ba chữ “người chị tốt”, trêи mặt biểu hiện rõ thái độ nhạo báng.
Thẩm Bích Quân không kiềm chế được cơn tức giận, người khẽ run lên một chút.
“Nếu như cậu tới đây, đương nhiên sẽ không ai ngăn cản. Thế nhưng mời cậu hành động quy củ một chút. Chuyện của công ty không đến lượt cậu phải tham gia!”
Thẩm Bích Quân hít sâu một hơi, hạ thấp giọng nói.
“Ai dà, thế nào? Là tôi vừa mới nói muốn đuổi việc tên khốn này, chị liền tức giận? Vậy hắn là gì của chị thế? Có phải nhân tình của chị không? Đúng là có ý tứ với nhau rồi.”
Thẩm Trạch cười khẽ, ánh mắt hết liếc nhìn Thẩm Bích Quân lại đảo sang Chu Dương.
“Thẩm thiếu gia, người này tên là Chu Dương, người phụ trách dự án hoạt tính làm trắng da chống lão hóa của công ty Danh Dương. Nếu đuổi việc hắn, e rằng tiến độ công việc của dự án này sẽ bị chẫm trễ.”
Đúng lúc này, đột nhiên giọng nói của Trần Tuấn Sinh vang lên.
Trần Tuấn Sinh từ trước đã ngầm quan tâm đến vụ tiến cử trong công ty, đúng lúc hắn nhìn thấy Thẩm Trạch đang gây khó dễ cho Chu Dương, trong lòng vô cùng mong đợi.
Tuy nhiên những việc xảy ra sau đó khiến hắn tức giận, càng thêm khinh thường Thẩm Trạch.
Nhưng cũng chẳng biết nói như thế nào, vì Thẩm Trạch vốn không phải kẻ tầm thường.
Ngoài việc là em trai của Thẩm Bích Quân, cha của Thẩm Trạch còn có ảnh hưởng vô cùng lớn đến toàn thành phố.
Trần Tuấn Sinh dù ghét bỏ Thẩm Trạch nhiều như nào đi nữa, cũng chỉ đành giữ trong lòng.
“Hả? Là hắn?”
Lúc này đến lượt Thẩm Trạch kinh ngạc.
Thật ra thì không chỉ hắn, tất cả những người ở đó nghe thấy lời của Trần Tuấn Sinh, cũng thấy Thẩm Bích Quân không có ý phản bác gì, đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc
Bọn họ đã từng rất khổ tâm để điều tra xem, vị Chu tổng thần bí này, người đang phụ trách dự án hoạt tính làm trắng da chống lão hóa này là ai, nhưng chưa bao giờ gặp được. Ai ngờ đó chỉ là một cậu thanh niên tướng mạo tầm thường.
Tạ Linh Ngọc vội chớp mắt một cái, nhìn bóng lưng của Chu Dương mà không thể tin nổi, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi.
Cô trăm ngàn lần cũng không ngờ, Chu Dương nhu nhược ăn nhờ ở đậu chung sống cùng cô suốt mấy năm, cuối cùng lại trở thành một tổng phụ trách.
Trong phút chốc, cô nhớ lại lúc trước Chu Dương từng hỏi cô có nhận được thư mời của công ty Danh Dương hay không, còn cả việc mỹ phẩm Duyệt Kỷ hạ gục nhiều đối thủ trêи thương trường, có tên trong danh sách hợp tác.
Tất cả mọi thứ đều quá thuận lợi, khiến cô cho rằng chắc là công ty Danh Dương đã nhìn ra được thực lực của mỹ phẩm Duyệt Kỷ, chứ không nghĩ rằng, tất cả đều là công sức của Chu Dương.
“Chị gái tốt bụng của tôi, chị sẽ không để việc tư việc công lẫn lộn, đẩy nhân tình của chị lên chức đấy chứ?”
Sắc mặt Thẩm Trạch trong nháy mắt chợt xám xịt lại, ngữ khí không có chút thiện chí.
“À, các vị còn đang lo lắng là vì chưa biết, Chu Dương là người đã yên bề gia thất, hơn nữa lại còn ở rể, dựa vào cái gì mà có thể đảm nhiệm chức vụ tổng quản lí hạng mục này.”
Trần Tuấn Sinh tóm được thời cơ, lời nói đầy sự âm hiểm.
“Theo như những gì tôi thấy, chức vụ tổng phụ trách dự án hoạt tính làm trắng da chống lão hóa này của hắn, chưa rõ làm sao hắn lại có được, các vị hiện đang hợp tác với công ty Danh Dương, phải suy nghĩ cho kĩ những nguy cơ trong đó.”
Anh và Tạ Linh Ngọc là vợ chồng, ngoài Trần Tuấn Sinh, tất cả người khác đều không biết. Mà chính bản thân anh suốt nhiều năm qua, cũng cố gắng giữ bí mật này.
Mục đích chính là vì không muốn để Tạ Linh Ngọc mất mặt.
Nếu như Trần Tuấn Sinh bây giờ nói rõ quan hệ giữa anh và Tạ Linh Ngọc, ảnh hưởng lên hắn ngược lại chỉ là nhỏ, còn ảnh hưởng lên Tạ Linh Ngọc mới là lớn nhất.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Thậm chí còn có thể khiến Tạ Linh Ngọc không chừng lại chỉ nhận được sự hợp tác hời hợt từ các vị khách.
“Cái gì? Lại còn đi ở rể ư?”
“Loại người như này làm sao có thể đảm nhiệm chức vụ tổng quản lí dự án hoạt tính làm trắng da chống lão hóa này được? Thẩm tổng, có phải là nên cho chúng tôi một lời giải thích không?”
“Đúng vậy, hoặc là đổi người khác làm việc, hoặc là chúng tôi sẽ không hợp tác với công ty Danh Dương nữa.”
Tất cả mọi người đều vô cùng hoảng hốt, lo lắng đến sự hợp tác giữa công ty và các nhà đầu tư, liền nhao nhao hết cả lên mong muốn được giải thích.
“Chỉ e là phải khiến các vị thất vọng rồi.”
Đôi môi đỏ như hoa anh đào của Thẩm Bích Quân khẽ mỉm cười, sắc mặt ung dung bình tĩnh, cô đưa ánh mắt nhìn tất cả mọi người.
“Thẩm tổng có ý gì vậy. Không lẽ Thẩm tổng muốn chúng ta chấm dứt hợp tác?”
“Thẩm tổng, cô đừng vội quên, công ty Danh Dương không phải là một mình cô quyết định là được, còn có những vị cổ đông khác nữa.”
Lời nói của Thẩm Bích Quân còn khiến mọi người tức giận hơn. Bọn họ cho rằng, với nhiều người cùng thống nhất lên tiếng phản đối như này, Thẩm Bích Quân sẽ buộc phải nhượng bộ.”
“Tôi không có ý gì cả, chỉ là Chu Dương không chỉ làm tổng phụ trách hạng mục này của công ty, anh ấy còn là cổ đông lớn thứ hai của công ty này, không ai có thể tùy tiện thay đổi vị trí của anh ấy.”
Thẩm Bích Quân khẽ cười, sau đó đưa ánh mắt nhìn Thẩm Trạch, bình thản nói: “Về chuyện đuổi việc, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Những lời Bích Quân nói ra, tất cả mọi người đều im lặng sững sờ.
Đến cả người làm việc ở Thúy Hồ Cư biết rõ chức vụ tổng quản lí dự án hoạt tính làm trắng da chống lão hóa của Chu Dương, giờ phút này cũng phải giương mắt nghẹn họng.
“Cái gì cơ? Anh ta là cổ đông của công ty Danh Dương?”
“Chuyện này xảy ra từ khi nào vậy?”
“Điều này là không thế! Anh ta là một tên ở rế! Làm sao có thế đủ tiền mà trở thành cổ đông của công ty! Thẩm tổng, cô không thể đùa cợt như vậy được!”
Mọi người còn kinh sợ hơn, sảnh Dược Long nhất thời như muốn nổ tung.
Sắc mặt Trần Tuấn Sinh lộ rõ vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, trong lòng đã sớm nổi lên giông bão.
Hắn biết rằng, Chu Dương ở rể nhà họ Tạ suốt ba năm, ngoài việc cầm xấp tiền lương mỏng khi làm việc ở công ty Danh Dương, hầu như Chu Dương không hề nguồn thu nhập nào khác.
Thậm chí vì mẹ mắc bệnh, Chu Dương còn phải cầu xin Tạ gia cho một chút tiền mới có thể đủ để chữa trị cho mẹ.
Người như vậy, làm sao có thể đột nhiên trở thành cổ đông của công ty Danh Dương được?”
“Thế nào? Mọi người không tin à? Có cần tôi đem những tài liệu liên quan ra để kiểm chứng không?”
Thẩm Bích Quân thu hết tất cả phản ứng của mọi người vào tầm mắt, nhìn biểu hiện của họ quả thật hết sức buồn cười.
Trần Tuấn Sinh vội vàng nói: “Linh Ngọc, Chu Dương chỉ là một người ở rể, hắn căn bản không thể có tiền để mà trở thành cổ đông của công ty Danh Dương được phải không? Em nói lại cho mọi người rõ ràng đi.”
Tạ Linh Ngọc nghe thấy lời của Trần Tuấn Sinh, nhưng cô cũng đang sững sờ vì chấn động quá lớn này.
Trước mắt là người ba năm nay làm chồng cô, làm đứa con rể sống ở Tạ gia, bỗng dưng trở thành cổ đông của công ty Danh Dương, khiến não cô nhất thời trống rỗng.
Nghe thấy mấy người gọi tên, Linh Ngọc mới tỉnh táo trở lại.
Lắc lắc đầu, Tạ Linh Ngọc hạ giọng nói: “Chuyện của Chu Dương là chuyện của Chu Dương, không cần người khác nói thay.”
“Nhưng Chu Dương và em là vợ chồng mà, hắn sống ở nhà em, chẳng lẽ em không biết chút gì về chuyện này sao? Hắn không thể là cổ đông của công ty Danh Dương được!”
Ngọn lửa tức giận đang cháy bừng bừng trong lồng ngực khiến Trần Tuấn Sinh cảm thấy ngột ngạt như muốn nổ tung.
Trần Tuấn Sinh vừa nói xong, tất cả mọi người trong nháy mắt lại chuyển dồn ánh nhìn về phía Tạ Linh Ngọc.
“Vậy cô và Chu Dương là vợ chồng sao?”
“Cái này không phải là Tạ tổng bên mỹ phẩm Duyệt Kỷ sao? Mỹ phẩm Duyệt Kỷ lần này kí được hợp đồng với công ty Danh Dương trong dự án hoạt tính làm trắng da chống lão hóa, liệu có uẩn khúc nào không vậy?”
‘Nhất định có! Chu Dương là tổng quản lí dự án này, lại là chồng của Tạ tổng. Nhất định bọn họ đã liên minh với nhau, ngầm quyết định người hợp tác.”