Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 956: Giết Thanh Huyền



“Không xong rồi!”. Nghe vậy, Thanh Huyền thầm kêu một tiếng không xong rồi, gã nhanh chóng lao ra khỏi thung lũng, đồng thời một tay bấm pháp quyết, một thanh kiếm dài bắn ra từ trong tay, đột nhiên chém về phía Lâm Ẩn, chỉ hi vọng có thể ngăn cản Lâm Ẩn được một lát.

“Keng!”.

Lâm Âm chém ra một kiếm, sau khi Thanh Huyền sinh ra, Thanh Trích Tiên đã mời một thợ rèn kiếm nổi tiếng nhất trong bí cảnh và tốn vô số bảo vật trong thiên hạ để rèn ra kiếm Thanh Vân.

Nhưng bây giờ nó lại bị kiếm Thu Thủy trong tay Lâm Ẩn chém đứt thành hai đoạn.

“Cái gì?”.

Tròng mắt Thanh Huyền sắp nứt ra, nhưng tộc độ vẫn không giảm.

“Kiếm là kiếm tốt, đáng tiếc không gặp đúng người!”.

“Keng” một tiếng, kiếm Thanh Vân tiêu tốn vô số bảo vật của trời đất để chế thành đã hoàn toàn mất đi linh khí, rơi xuống mặt đất, trở thành sắc vụn.

Lúc này, Bạch Vũ cũng hơi run nhè nhẹ, Lâm Ẩn hung tàn như vậy, lại muốn ra tay với Thanh Huyền, đợi lát nữa không biết có giết bọn họ để diệt khẩu không nữa.

Bạch Trú cũng run lên, thực lực Lâm Ẩn thể hiện ra đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn, bây giờ hắn đối mặt với Lâm Ẩn, thậm chí còn không dám chạy trốn.

“Chạy thoát được sao?”.

Dưới chân Lâm Ẩn có kiếm quang dâng lên, nháy mắt đã đuổi kịp Thanh Huyền.

“Lâm Ẩn, tôi liều mạng với cậu!”.

Thấy không thể trốn thoát, Thanh Huyền quay đầu lấy tay làm kiếm, sau đó bấm kiếm quyết, lại lần nữa chém tới.

Tuy rằng kiếm Thanh Vân của Thanh Huyền đã bị hủy, nhưng gã có thể chất bẩm sinh, tinh thông các loại pháp môn của nhà họ Thanh, kiếm đạo chỉ là một trong số đó. Lấy cơ thể có khả năng thiên bẩm của gã, cho dù không cần kiếm Thanh Vân, thực lực cũng không yếu hơn bao nhiêu.

Gã là truyền nhân đời kế tiếp của nhà họ Thanh, con trai của Thanh Trích Tiên, ngoài kiếm Thanh Vân, gã còn có những thứ phòng thân khác.

Chỉ là một kiếm vừa rồi của Lâm Ẩn quá nhanh, nhanh đến mức gã không kịp sử dụng.

“Keng!”.

Chỉ thấy đất trời lóe lên ánh sáng xanh, như có một thanh kiếm thần màu xanh rạch trời bổ xuống. Kiếm khí sắc bén như xé rách bầu trời, tựa như có thể chém đứt cả kim cương.

“Tịch Diệt Nhất Kiếm!”.

Đây là tuyệt học thành danh của bố Thanh Huyền – Thanh Trích Tiên, được người ca tụng là một kiếm chém xuống, có thể tiêu diệt mười phương, vô cùng uy lực.

“Kiếm pháp hay lắm. Đáng tiếc anh học chưa tới nơi tới chốn!”.

Lâm Ẩn cười khẽ một tiếng, kiếm Thu Thủy lại chém tới.

Kiếm khí đen trắng lại hiện lên lần nữa, không trung cũng bị một kiếm này chém ra một viết rách.

“Ầm!”.

Thanh Huyền đị đánh bay ra ngoài, rất nhiều bảo vật phòng thân ở bên ngoài đều vỡ tan.

Bao gồm cả lớp cương khí hộ thể, dưới một kiếm này của Lâm Ẩn cũng bị xé rách thành mảnh vụn. Nếu không phải dựa vào ánh sáng xanh quanh cơ thể, một kiếm này có thể lấy mạng của Thanh Huyền.

“Ồ? Còn có loại bảo vật này sao!”.

Lâm Ẩn hơi híp mắt lại.

Ánh sáng xanh trên người Thanh Huyền phát ra từ miếng ngọc bội bên hông gã. Tuy rằng Thanh Huyền khởi động kịp thời, nhưng trên miếng ngọc vẫn xuất hiện vài vết nứt.

“Đáng tiếc, chỉ dựa vào miếng ngọc bội này, vẫn không ngăn cản được tôi!”.

Lâm Ẩn cười lạnh một tiếng, anh thoáng lắc người, nháy mắt đã vọt tới bên cạnh Thanh Huyền giống như một tia sáng.

Kiếm Thu Thủy rút ra khỏi vỏ.

“Mở!”.

Anh cũng muốn nhìn xem, ngọc bội hộ thể của Thanh Huyền có thể ngắn cản được kiếm Thu Thủy sắc bén hay không.

Trên kiếm Thu Thủy sáng lên kiếm khí hai màu đen trắng, khí thế rất lợi hại.

“Càn Khôn Kiếm Quyết!”.

Mặt Thanh Huyền hiện lên vẻ hoảng sợ, hô lớn:

“Không ngờ cậu là truyền nhân của kiếm tiên Thu Thủy!”.

Thanh Huyền giống như đã phát điên, sau lưng gã xuất hiện một bóng kiếm màu xanh cực lớn, vội lao về phía kiếm khí từ kiếm Thu Thủy của Lâm Ẩn. Trên người gã vốn có rất nhiều bảo vật, gã còn có một tia hi vọng chạy trốn. Nhưng sau khi nhận ra Lâm Ẩn chính là truyền nhân của kiếm tiên Thu Thủy đáng sợ đã giết vương tộc kia, Thanh Huyền đã từ bỏ hi vọng chạy trốn.

“Vèo!”.

Kiếm Thu Thủy chợt lóe lên.

Chân khí hộ thể ba thước của Thanh Huyền giống như dấy dán, không hề có chút tác dụng nào.

Trong nháy mắt khi ánh sáng hộ thể màu xanh chạm phải kiếm Thu Thủy, ngọc bội vỡ tan. Ngọc bội có thể ngăn cản một đòn toàn lực của đỉnh cao Nhân Tiên lại thua dưới mũi kiếm Thu Thủy.

Kiếm Thu Thủy xẹt qua cơ thể Thanh Huyền, thân thể gã bị chém thành hai đoạn.

“Tôi không cam lòng...”.

Cơ thể Thanh Huyền bị cắt thành hai đoạn trong nháy mắt, một tia thần hồn trong suốt bay ra từ đỉnh đầu, muốn chạy trốn, lại bị kiếm mang trong tay Lâm Ẩn quét qua, đập nát hoàn toàn.

Thanh Huyền không hổ là thánh tử của nhà họ Thanh, ở Nhân Tiên cảnh lại có thể tu luyện ra thần hồn thuần khiết như vậy. Thần hồn rời khỏi cơ thể, chuyện đoạt xác sống lại chỉ có cao thủ Địa Tiên mới có thể làm được.

Đáng tiếc vẫn tan thành mây khói dưới một kiếm của Lâm Ẩn.

“Thanh Huyền chết rồi!”.

Bạch Vũ nhìn hai đoạn thi thể của Thanh Huyền chậm rãi rơi xuống từ trên không trung, lẩm bẩm nói.

“Cậu dám giết anh ta ư!”.

Bạch Trú vẻ mặt dữ tợn, không dám tin kêu lên.

“Lâm Ẩn cậu chết chắc rồi, trên thế giới này không còn ai có thể cứu cậu nữa, cậu chuẩn bị chờ Thanh Trích Tiên trả thù đi!”, vị cậu ấm của nhà họ Bạch này đầu tóc bù xù, nhìn chằm chằm Lâm Ẩn nói.

“Thật không?”.

Ánh mắt Lâm Ẩn vẫn không buồn không vui, nếu lời Bạch Vũ nói là thật, thì có lẽ bí cảnh Côn Luân sẽ loạn một thời gian, mà anh sẽ tự có cách thoát thân.

Anh lắc người, xuất hiện bên cạnh Bạch Vũ, thản nhiên nói: “Người này anh định xử lý như thế nào?”.

Bạch Vũ sắc mặt âm trầm nhìn Bạch Trú, ánh mắt thoáng hiện lên sự đấu tranh, nhẹ giọng nói: “Anh Lâm, có thể tha cho hắn một mạng không?”.

Cho dù Bạch Trú muốn lấy mạng của hắn ta, những cũng là em trai cùng bố mẹ với hắn ta.

“Bạch Vũ, anh không cẩn làm bộ làm tịch nữa!”.

Bạch Trú cười dữ tợn, nói: “Chờ đến khi ra khỏi Thiên Vực, các người không ai được sống yên đâu.

Nói xong, Bạch Trú đưa tay lên đánh về phía đầu mình.

Đáng tiếc vẫn chậm một bước.

Bạch Vũ lắc người xuất hiện bên cạnh Bạch Trú, trong nháy mắt tung ra bốn quyền, đánh gãy chân tay của Bạch Trú, sau đó điểm tay ở vùng đan điền của hắn.

“A!”.

Bạch Trú kêu kên một tiếng vô cùng thảm thiết, ánh mắt oán độc nhìn Bạch Vũ, nghiêm giọng nói: “Bạch Vũ, anh thật độc ác, anh phế tôi!”.

Sống ở thế gia, người bình thường chẳng khác nào đồ bỏ đi. Cái điểm tay vừa rồi của Bạch Vũ đã cắt đứt hi vọng tu luyện của hắn, cho dù may mắn không chết ở Thiên Vực, cũng chỉ có thể thành một kẻ vô dụng.

“Sau khi về gia tộc sẽ chữa khỏi tay chân cho cậu, an hưởng phần đời còn lại ở gia tộc đi!”, Bạch Vũ thở dài một tiếng, ngay sau đó quay đầu nhìn Lâm Ẩn, nói:

“Không ngờ anh Lâm lại là truyền nhân của kiếm tiên Thu Thủy, chẳng trách còn trẻ đã có thực lực như vậy”.

“Môn khách của nhà họ Bạch chúng tôi đã chết hết, lại còn dẫn theo cả em trai, mong anh Lâm đưa chúng tôi một đoạn đường, nhà họ Bạch nhất định sẽ hậu tạ. Nhà họ Thanh muốn lật độ sự thống trị của bốn hoàng tộc, nhất định không chỉ có một nhà họ, nên tôi cần mang tin tức ra ngoài”.

“Tôi sẽ có lợi ích gì?”, Lâm Ẩn nhìn Bạch Vũ, lạnh nhạt nói.

Anh không ngờ Bạch Trú muốn giết Bạch Vũ, mà Bạch Vũ còn lựa chọn tha mạng cho Bạch Trú, lương tâm của người này không tồi.

Bạch Vũ móc từ trong ngực ra ba dị quả, đưa cho Lâm Ẩn, trịnh trọng nói: “Tôi đoạt được ba dị quả này ở trong Thiên Vực, coi như cảm ơn anh Lâm đã cứu mạng, đợi sau khi ra ngoài, sẽ có hậu tạ nữa!”.

Lâm Ẩn nhận ba quả lạ, lạnh nhạt nói:

“Được!”.

...

Núi Côn Khư cách xa thế giới bên ngoài, trong nhà chính của nhà họ Thanh, Thanh Trích Tiên mặc một chiếc áo xanh, thầm căng thẳng trong lòng, lão ta bỗng nhiên mở mắt ra

Đúng lúc này, bên ngoài mật thất truyền đến tiếng người làm của nhà họ Thanh.

“Thưa ông, đèn hồn của thánh tử Thanh Huyền tắt rồi!”.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.