Mặc dù Vu Thiến có chút tiếng tăm, có thể kiếm được không ít tiền cho công ty, nhưng tính tình cô ấy lạnh lùng, không được lòng người trong công ty cho mấy, rất nhiều quản lý cao cấp đều bất mãn với Vu Thiến, thậm chí đến bố của anh ta cũng lên tiếng về chuyện này.
“Nếu như không phải cô ta còn có thể kiếm được chút tiền, bố đã đóng băng hoạt động của cô ta từ lâu rồi”.
Đây là câu nói nguyên văn của bố Đặng Thành.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy người ta có lạnh lùng gì đâu, hoàn toàn chỉ là tự tin mà thôi.
“Nói sớm bạn trai của cô có gia thế khủng như thế thì chẳng phải tôi đã nâng đỡ cô từ lâu rồi à?”, Đặng Thành vỗ đùi, đột nhiên nhớ đến em trai Đặng Phi của mình, anh ta vỗ mạnh xuốn đùi, ngôi sao nữ vội vàng đưa điện thoại cho anh ta.
“Má ơi, vào lúc này mà lại không nghe điện thoại!”.
Không có ai bắt máy, Đặng Thành vội vàng gọi vào một số khác.
“Cái gì, em hai của tôi đang ở học viện điện ảnh hả? Mau cản nó lại, đừng để nói kiếm chuyện, chứ bằng không mọi người đều phải chết hết đó!”.
…
Vào lúc này, Công Tôn Thu Vũ cũng đến quán cà phê một mình, sau khi nhận được cuộc điện thoại, cô ấy vội vàng bỏ tổ làm phim lại để chạy đến đây.
Công Tôn Thu Vũ vừa bước vào quán cà phê đã nhìn thấy Lâm Ẩn, ánh mắt cô ấy lập tức sáng bừng, cô ấy chậm rãi chạy đến bên cạnh anh rồi nói khẽ: “Anh họ!”.
“Chị Thu Vũ!”.
Hai người Vu Thiến và Hương Hương đều sững sờ, Công Tôn Thu Vũ còn nổi tiếng trong học viện điện ảnh thủ đô hơn cả Vu Thiến nữa, vốn dĩ Công Tôn Thu Vũ là sinh viên tài cao ở bên nước ngoài, cô ấy lựa chọn tiếp tục học tập ở học viện điện ảnh thủ đô sau khi về nước.
Lại thêm tài nguyên từ nhà Công Tôn, cô ấy đã gây dựng được tiếng tăm vang dội trong giới điện ảnh.
“Em đến rồi à, ngồi đi!”.
Lâm Ẩn gật gật đầu, Công Tôn Thu Vũ ngồi xuống bên cạnh Lâm Ẩn, vẻ tò mò ánh lên trong mắt cô ấy, vốn dĩ cô ấy cứ nghĩ rằng Lâm Ẩn đến tìm mình, nhưng nào ngờ anh lại hẹn hai người đẹp tại quán cà phê.
Lẽ nào tình cảm giữa anh và chị dâu đã không còn sâu đậm nữa hay sao? Nếu nói như thế, mình cũng có cơ hội rồi đúng không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Công Tôn Thu Vũ sáng bừng.
Trong lúc Lâm Ẩn và nhóm Vu Thiến ngồi nói chuyện trong quán cà phê, Đặng Phi dẫn theo mười mấy tên đàn em ngông nghênh đi vào trong cửa tiệm.
“Đặng Phi đến rồi!”.
Hương Hương vừa thấy Đặng Phi đã giật mình, cô ta vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Vu Thiến.
Cô ta biết Đặng Phi chẳng phải loại người tử tế gì cả, hắn ta đã từng theo đuổi một đàn chị trong trường bọn họ trong lúc đàn chị có bạn trai, bạn trai của đàn chị bị Đặng Phi đánh gãy một cánh tay, lại không dám đắc tội Đặng Phi nên chỉ đành chia tay chị ấy.
Vu Thiến nhíu mày lại rồi quay nhìn Lâm Ẩn, chỉ có Công Tôn Thu Vũ vẫn tỏ vẻ thản nhiên, chỉ là nhà họ Đặng mà thôi, không là cái thá gì cả!
Lâm Ẩn nhìn thấy thế, anh nói hờ hững: “Không sao đâu!”.
“Đặng Phi, anh đến đây để làm gì?”.
Vu Thiến nhíu mày nói chuyện với hắn ta, cô ấy biết Đặng Phi đến đây là vì mình, trong lòng chẳng muốn để liên lụy đến Lâm Ẩn, mặc dù biết Lâm Ẩn có vài thế lực nhưng công ty giải trí Lục Địa lại là một công ty có sức ảnh hưởng trên toàn cầu.
“Thiến Thiến, em làm lớn chuyện quá, bên phía công ty rất khó xử, chị Triệu gọi cho anh tận mấy cuộc, bảo anh phải khuyên em, bây giờ em đang ở trong thời kỳ thăng tiến của sự nghiệp, làm sao có thể gây ra vụ bê bối thế này đây chứ? Tốt nhất là em lên Weibo đính chính lại rồi sau đó chúng ta về công ty để giải quyết chuyện này”.
Đặng Phi tỏ vẻ mình có ý tốt.
“Đúng rồi, người này là bạn trai của em à, chắc cậu cũng biết rõ khác biệt giữa mình và Thiến Thiến, cậu không xứng với em ấy đâu, tốt nhất là cậu chủ động liên hệ với báo chí để đính chính lời đồn, chứ bằng không đừng trách sao tôi lại dùng một vài thủ đoạn ghê gớm với cậu đó!”.
Đặng Phi nhìn Lâm Ẩn, thái độ của hắn ta chẳng mấy tốt đẹp.
Ánh mắt Ninh Khuyết toát ra vẻ bực dọc, ông ấy vừa định đứng dậy thì đã bị Lâm Ẩn cản lại bằng ánh mắt.
“Đặng Phi, chuyện của tôi không mượn anh quan tâm, với lại đừng có gọi tôi là Thiến Thiến!”.
Vu Thiến đứng bật dậy, cô ấy nói với giọng lạnh lùng.
“Đây không phải là vấn đề anh quan tâm hay không quan tâm, Thiến Thiến, em nghĩ cho kỹ đi, em đã ký hợp đồng với công ty rồi, trong vòng năm năm không được phép để xảy ra bất kỳ vụ bê bối nào cả, bây giờ có thể xem như em làm trái hợp đồng rồi đấy!”, ánh mắt Đặng Phi thoáng có vẻ mất kiên nhẫn, hắn ta nói tiếp: “Em phải biết rằng, nếu như đắc tội với anh thì cả đời này em đừng tỏa sáng trong giới giải trí!”.
“Nếu anh đã biết tôi không thể gây ra tin thị phi thì cứ đeo bám theo tôi tối ngày làm gì? Tôi còn nhớ lần trước mình bị vướng vào vụ bê bối là vì anh đấy!”, Vu Thiến nhìn Đặng Phi rồi nói với giọng lạnh lùng.
“Vu Thiến, đừng có rượu mời không uống mà uống rượu phạt!”.
Đặng Phi không kềm chế nổi nữa, chẳng qua Vu Thiến chỉ là con hát mà thôi, không ngờ lại dám tỏ ra hống hách như thế trước mặt hắn ta, lẽ nào cô ta nghĩ rằng mình yêu cô ta thật à?
“Cô có tin chỉ cần một câu nói của tôi thôi, cả đời này cô cũng không nhận thêm được bộ phim nào nữa hay không, chỉ cần một câu nói của tôi, thằng bạn trai vô dụng của cô phải chết?”.
“Anh nói ai vô dụng đấy?”.
Công Tôn Thu Vũ chợt đập bàn đứng phắt dậy.
Đặng Phi sỉ nhục người khác thì cô ấy không quan tâm, nhưng muốn sỉ nhục anh họ Lâm Ẩn của cô ấy thì không được.
“Công Tôn Thu Vũ!”.
Đặng Phi nhíu mày lại, khi nãy hắn ta chỉ lo nhìn Vu Thiến và thằng bạn trai tin đồn của cô ấy mà thôi, vốn không chú ý đến Công Tôn Thu Vũ, thế lực của nhà họ Công Tôn không nhỏ, mặc dù không ở thủ đô nhưng trong khoảng thời gian gần đây, nhà họ Công Tôn phát triển khá thuận lợi, nhà họ Đặng cũng không muốn gây ra mâu thuẫn với nhà họ Công Tôn.
“Cô Công Tôn, đây là chuyện riêng của công ty Lục Địa chúng tôi, hy vọng cô đừng nhúng tay vào, tôi nghĩ chúng ta sẽ có rất nhiều việc để hợp tác với nhau!”.
Đặng Phi nhìn Công Tôn Thu Vũ mới vẻ tự tin ngời ngời, mặc dù nhà họ Công Tôn hùng mạnh, nhưng nếu như Công Tôn Thu Vũ muốn lăn lộn trong giới giải trí, công ty Lục Địa của hắn ta là một ải mà Công Tôn Thu Vũ không thể nào vòng qua được.
“Nếu như tôi cứ phải nhúng tay vào thì sao?”, Công Tôn Thu Vũ lạnh giọng mà nói.
“Thế thì đừng trách sao tôi không khách sáo!”, Đặng Phi cười lạnh, hắn ta cũng ăn nói sỗ sàng.
Hương Hương ngồi nhìn bọn họ mà trong lòng cảm thấy hết sức sốt ruột.
Cô ta nhìn Lâm Ẩn, thấy Lâm Ẩn vẫn bình chân như vại mà trong lòng cảm thấy tức tối, khi nãy người đàn ông này còn nói muốn nâng đỡ cho Thiến Thiến trở thành ngôi sao hàng đầu thế giới, bây giờ đến dũng khí để nói một câu còn không có, anh ta có bằng đàn chị Thu Vũ đâu.
‘Không được, sau khi giải quyết êm xuôi chuyện này thì nhất định mình không thể để cho Thiến Thiến tiếp tục gặp mặt tên lừa đảo này nữa, khốn thật!’.
Trong lúc Hương Hương thề độc trong lòng, đột nhiên cánh cửa quán cà phê mở ra, một người vội vội vàng vàng đi vào trong, người ấy chính là Đặng Thành.
“Anh, sao anh lại đến đây?”.
Vừa nhìn thấy Đặng Thành, ánh mắt Đặng Phi toát ra vẻ kinh ngạc.
Vào lúc Đặng Phi thấy kinh ngạc, Đặng Thành nhanh chân sải bước đến trước mặt Lâm Ẩn rồi quỳ sụp xuống, lớn tiếng van nài:
“Tôi là Đặng Thành của nhà họ Đặng chào cậu Lâm, xin cậu Lâm tha tội!”.
Khi nãy anh ta vừa thăm dò tin tức từ trong gia tộc, biết rằng có thể người này chính là cậu Ẩn trong truyền thuyết, trẻ trung như thế, cao sâu khó dò như thế.
Bầu không khí ở nơi này lập tức trở nên tĩnh lặng như tờ, Đặng Phi nhìn Đặng Thành với vẻ ngạc nhiên, gương mặt trở nên cứng đờ.