Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 919: Ai là chó?



Lâm Ẩn chỉ tùy tiện vung tay lên, Bạch Hạc Thượng Nhân đã bị một luồng sức mạnh vô hình đập rầm rầm lên vách tường, đập thành nát bấy. Anh giống như chỉ tiện tay giết chết một con kiến, không thèm để ý chút nào, thoải mái lên núi giống như đi dạo trong sân vắng.

Mọi người xem cuộc chiến đều trợn mắt há hốc mồm. Một cao thủ bảng Địa đỉnh cao đã thành danh nhiều năm, lại bị đánh chết dễ dàng giống như bóp một con kiến.

Lúc này, một vị cao thủ bảng Địa tựa như nhớ ra điều gì đó, kinh hãi nhìn bóng lưng tay cầm quà tặng đang đi lên núi,, tự lẩm bẩm:

“Chắc không phải vị kia chứ!”.

Vị cao thủ bảng Địa khác đứng bên cạnh lão thấp giọng nói: “Ông Trần, ông nói gì vậy?”.

“Thực lực mạnh mẽ như vậy, lại còn ở biệt thự Tuyết Long, ông đoán là ai?”, ông Trần nhìn bạn cũ, ra vẻ sâu xa nói: “Lần này trên núi sẽ rất náo nhiệt đây!”.

“Là Lâm Ẩn!”, vị cao thủ bảng Địa kia cũng sững sờ tại chỗ.

Bọn họ tự biết thực lực của gia tộc không đủ, cũng không có bất cứ quan hệ với nhà họ Lâm. Nhưng từ sau khi một số gia tộc nhỏ nịnh bợ Lư Nhã Huệ, từng thông báo được gửi tới các thế lực trong giới lánh đời xung quanh đây, bọn họ không dám không tới, chỉ thầm oán hận trong lòng.

Bây giờ xem ra cậu Ẩn trong truyền thuyết hình như không hề biết đến chuyện này. Lần này những người trên núi tự cho rằng đã leo lên cao kia sẽ phải trắng mắt ra.

Lâm Ẩn chạy nhanh lên trên núi, Lư Nhã Huệ gây ra chuyện lớn như vậy, Trương Kỳ Mạt chắc chắn sẽ biết, nhưng vì sao cô lại không ngăn cản?

Lâm Ẩn sắc mặt âm trầm vừa mới đi lên biệt thự trên đỉnh núi, đã nhìn thấy hai cao thủ bảng Thiên, dẫn theo hai cao thủ bảng Địa vội vàng muốn lao xuống chân núi.

Đụng phải Lâm Ẩn đang đi lên từ dưới chân núi.

“Ranh con, cậu có biệt ai đang gây chuyện dưới chân núi hay không?”.

Một vị cao thủ bảng Thiên dẫn đầu dừng lại, nhìn Lâm Ẩn hỏi. Lão ta vốn đang chuẩn bị tiệc tối trên đỉnh núi, lại đột nhiên được báo có người gây chuyện ở cửa biệt thự dưới chân núi, nên vội vàng chạy ra, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

“Nếu ông nói người ra tay với hai con chó trông cửa và Bạch Hạc Thượng Nhân kia, vậy đó chính là tôi!”, bước chân của Lâm Ẩn không dừng lại, sắc mặt lạnh nhạt nói.

Lúc này, anh không có tâm trạng nói linh tinh với những người này, anh chỉ muốn nhìn xem Lư Nhã Huệ đã gây ra những chuyện xấu xa gì.

“Cái gì!”.

Cao thủ bảng Thiên thầm kinh hãi, lão ta không cảm nhận được một chút hơi thở của người luyện võ từ trên người cậu thanh niên trước mặt này. Nhưng người thanh niên này lại nói chuyện ngông cuồng như vậy, hơn nữa trông anh lại hơi quen mặt.

Còn không đợi cao thủ bảng Thiên lên tiếng, một cao thủ bảng Địa phía sau lão ta đã khinh thường nói: “Ranh con, cậu cũng không soi gương xem lại mình đi, chỉ bằng cậu cũng là đối thủ của Bạch Hạc sao?”.

“Câm miệng!”.

Cao thủ bảng thiên giận dữ quát một tiếng, khom lưng nói với Lâm Ẩn: “Đây có phải là cậu Ẩn không?”.

Cái gì!

Xong rồi!

Hai thuộc hạ phía sau cao thủ bảng Thiên thầm kinh hãi trong lòng, hai chân như cũng hơi nhũn ra. Đặc biệt là vị cao thủ vừa nói năng lỗ mãng kia, sắc mặt đã trở nên trắng bệch, nếu không phải cố chống đỡ, lúc này đã ngã xuống đất.

Bây giờ họ cũng phát hiện ra người thanh niên trước mặt này hơi quen mắt, còn không phải là cậu Ẩn trong truyền thuyết sao?

“Cậu Ẩn, chúng tôi nghe theo lệnh bà Lư, xuống chân núi nhìn xem...”.

Chỉ có cao thủ bảng Thiên lúc này còn có thể chống đỡ được thân thể, miễn cưỡng nói.

Đối mặt với Lâm Ẩn giống như thần linh, lão ta không dám có nửa lời nói dối. Trước mặt cao thủ có thể vừa nói cười vừa giết người, coi người như kiến, lão ta thậm chí không thể phản kháng một chút, chỉ có thể hi vọng xa vời Lâm Ẩn nể mặt bọn họ làm việc cho Lư Nhã Huệ, mà bỏ qua cho bọn họ.

“Nơi này đã xảy ra chuyện gì? Là ai ra lệnh đuổi hết nhưng người trong biệt thự Tuyệt Long đi?”.

Lâm Ẩn sầm mặt hỏi, vừa rồi anh đã dùng thần giác xem xét một lượt, đến gần biệt thự trên đỉnh núi thì không hề có một ai ở đây cả, chỉ khi tới gần cửa lớn mới có một số người mang hơi thở của người luyện võ, rõ ràng là người trong giới lánh đời.

Người ở trong biệt thự Tuyết Long không giàu thì sang, có khoảng mấy trăm hộ, không thể nào ai cũng bằng lòng chuyển đi như vậy. Kết hợp với những gì vừa mới nghe thấy trên xe taxi, Lâm Ẩn cũng đã hiểu được đại khái chuyện gì đã xảy ra.

“Cậu Ẩn, chuyện này không liên quan gì tới chúng tôi, là bà Lư chê bên ngoài biệt thự Tuyết Long quá nhiều người, vừa nhắc tới một câu, Lư Thái Hà đã dẫn theo một vài người khuyên những người ở xung quanh dọn đi!”, cao thủ bảng Thiên thấp giọng nói, ánh mắt hơi mất tự nhiên. Anh đương nhiên biết vì sao người xung quanh lại dọn đi, có thể là đã dùng một ít thủ đoạn.

“Các người đi lên cùng tôi!”.

Lâm Ẩn sắc mặt thâm trầm như nước, anh không ngờ Lư Nhã Huệ cũng dám làm loạn tới mức độ này. Hôm nay, anh sẽ không bởi vì nể mặt Trương Kỳ Mạt, mà bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy nữa.

Lâm Ẩn dẫn theo mấy người vừa đi tới cửa biệt thự, đã nhìn thấy Tưởng Kỳ và Thẩm Tam đứng ở bên ngoài biệt thự, ngay cả cửa lớn cũng không vào được thì không khỏi nhíu mày. Hai người này đã từng là thuộc hạ tâm phúc của anh, bây giờ ngay cả nhà anh cũng không thể vào được sao?

“Sao các người lại ở đây!”.

Lâm Ẩn lên tiếng hỏi.

“Cậu Ẩn!”.

Tưởng Kỳ và Thẩm Tam thấy Lâm Ẩn thì ánh mắt hiện lên ý cười. Trong khoảng thời gian này, Lư Nhã Huệ thật sự đã quậy tung cả thành phố Thanh Vân, rất nhiều người bị đuổi ra khỏi biệt thự Tuyết Long đã tìm hai người họ tố khổ, trong đó có rất nhiều người còn là bạn cũ của họ. Nhưng những người đó đâu biết rằng, nếu họ không phải thuộc hạ của Lâm Ẩn, có thể ngay cả cửa lớn của biệt thự Tuyết Long cũng không thể vào được.

“Cũng tạm được!”.

Lâm Ẩn nhìn hai người gật gật đầu. Tuy rằng hai người đã lớn tuổi, lần trước, trước khi anh rời đi đã dùng Suối Sinh Mệnh để cải tạo cơ thể của họ một chút, hiện tại cũng coi như đã bước lên con đường luyện võ. Tuy rằng thời gian hơi muộn, đời này không thể gặt hái được thành tựu gì, nhưng ít ra cũng có thể bảo đảm về già không bị bệnh tật hành hạ.

Những người đi theo Lâm Ẩn lâu năm, anh không nói có thể bảo đảm cho họ được trường sinh bất lão, nhưng cũng phải cho họ giàu sang cả đời.

“Cậu Ẩn!”.

Tưởng Kỳ và Thẩm Tam cũng coi như là người thông minh khôn khéo, lúc này nhìn thấy Lâm Ẩn hốc mặt cũng không khỏi ửng đỏ. Bọn họ cũng coi như đã đi theo cậu Ẩn rất nhiều năm, nhưng bây người người bên cạnh Lư Nhã Huệ ai cũng dám đè đầu cưỡi cổ bọn họ.

“Tôi đã trở về, tất cả sẽ tốt thôi!”.

Lâm Ẩn vỗ vai hai người, cất bước đi vào trong biệt thự.

“Làm gì?”.

Còn không cho Lâm Ẩn đi vào, hai người ăn mặc như vệ sĩ đã đưa tay ngăn cản Lâm Ẩn, khinh thường nhìn Tưởng Kỳ và Thẩm Tam, nói: “Cút nhanh lên, bà Lư nói không muốn nhìn thấy các người. Nếu không phải nể mặt các người trước kia từng là chó của cậu Ẩn, ngay cả cửa biệt thự các ngươi cũng không thể vào được đâu!”.

“Im miệng!”.

Cao thủ bảng Thiên đi theo Lâm Ẩn nhìn thấy cảnh này thì thầm mắng trong lòng một tiếng. Những người này đúng là có mắt như mù, mắng thuộc hạ của cậu Ẩn ngay trước mặt anh, đây không phải là muốn chết sao?

“Cậu Ẩn ở đây, các người còn không mau tránh ra!”.

Lâm Ẩn đưa tay, ngắt lời cao thủ bảng Thiên, nhìn hai vệ sĩ canh giữ ở cửa biệt thự, lạnh lùng nói: “Anh vừa nói ai là chó?”.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.