Tin tức này như bão gió quét qua toàn bộ giới võ đạo, giới võ đạo đã hơn trăm năm không có cao thủ Thần cảnh rồi, hiện giờ nhoáng cái mất năm người.
Trong khoảng thời gian này gia tộc không có cao thủ Thần cảnh trấn giữ đều khiêm tốn đi nhiều, một vài thế lực từng có cao thủ trên bảng thiên thì vô cùng vênh váo tự đắc, nhưng bây giờ bọn họ không còn kiêu căng như vậy nữa, vì bọn họ sợ sẽ đắc tội với những thế lực có cao thủ Thiên cảnh ẩn giấu.
Trong một khoảng thời gian mà nhoáng cái xuất hiện nhiều cao thủ Thần cảnh như vậy, ai biết còn thế lực nào có cao thủ Thần Cảnh đang che giấu không.
Mà núi Lang Gia ở Thương Châu và thành phố Thanh Vân cũng vô cùng náo nhiệt.
...
Lâm Ẩn ở Trung Hải dưỡng thương hai ngày, sau đó cũng lên đường đi đến thành phố Thanh Vân.
Trương Kỳ Mạt vẫn còn ở thành phố Thanh Vân, anh và Trương Kỳ Mạt đã lâu không gặp nhau, hơn nữa anh còn định sắp tới sẽ vào trong bí cảnh để tu luyện, không thể cứ ngồi đợi nhà họ Bạch hoặc người nhà họ Bạch tới tìm được.
Lâm Ẩn vừa từ trên máy bay xuống đã lập tức nhíu mày, lúc này thành phố Thanh Vân đã không hề giống với trước kia, lần trước mặc dù có nhiều võ sĩ, nhưng người bình thường vẫn chiếm đa số, còn hiện tại anh cảm thấy thành phố Thanh Vân giống như nơi tụ tập của giới lánh đời, anh chỉ sử dụng thần thức ở sân bay mà đã phát hiện ba cao thủ bảng Thiên và hơn mười cao thủ bảng Địa rồi.
Phải biết rằng cao thủ bảng Thiên cũng coi là trụ cột của một thế lực lớn rồi, nhưng bây giờ ở sân bay thành phố Thanh Vân thôi, mà cũng xuất hiện hẳn ba người.
“Tài xế, đến biệt thự Tuyết Long!”.
Lâm Ẩn tiện tay bắt một chiếc taxi rồi nói với tài xế.
“Sao dạo gần đây nhiều người nơi khác đến biệt thự Tuyết Long thế?”.
Tài xế taxi nói thầm một câu, nhưng ông ấy cũng không hỏi nhiều, trong khoảng thời gian này thành phố Thanh Vân có rất nhiều người bên ngoài đến, đích đến của họ đều là biệt thự Tuyết Long, ở đó mặc dù là khu nhà giàu, nhưng không phải là khu nổi tiếng gì, không biết những người bên ngoài này tới đó làm gì?
"Rất nhiều người tới đó sao?".
Lâm Ẩn nhíu mày hỏi, trong đầu anh xuất hiện suy nghĩ, anh đoán rằng những người kia tới biệt thự Tuyết Long là vì anh.
"Đúng vậy!", tài xế nhìn Lâm Ẩn, có thể là do cảm thấy Lâm Ẩn khá quen mặt nên nói: "Tôi chạy taxi ở đây được vài chục năm rồi, nhưng mà khoảng thời gian này có rất nhiều người thuê xe đến biệt thự Tuyết Long, bình thường người ở đó đều tự lái xe của mình, đâu có ai đi thuê xe tới đâu".
"Hơn nữa nghe nói bên phía biệt thự Tuyết Long kia muốn xây dựng lại, có rất nhiều hộ gia đình cũ đều bị đuổi đi".
Câu cuối cùng của tài xế nói vô cùng nhỏ, nếu như Lâm Ẩn không phải là luyện võ thì có lẽ sẽ không nghe rõ.
“Đuổi đi sao?”.
Lâm Ẩn nhíu mày, anh cũng không hỏi nhiều, đợi lát nữa đến đó rồi thì mọi thứ đều rõ ràng.
Xe nhanh chóng đến cổng lớn biệt thự Tuyết Long. Lúc này có rất nhiều người đang đứng xếp hàng ở cổng biệt thự, Lâm Ẩn trả tiền rồi đi tới, anh đứng ở cuối hàng nhỏ giọng hỏi một người trung niên.
“Chú à, có chuyện gì thế? Sao có nhiều người xếp hàng vậy?".
Người trung niên kinh ngạc, ông ta nhìn Lâm Ẩn rồi nhỏ giọng nói: "Cậu không biết hả? Chúng tôi tới đây chúc thọ bà Lư đấy, sao nhóc con cậu lại đi một mình tới đây, còn không mang theo quà tặng nữa, không mang quà thì chắc chắn vào được đâu".
"Nhà tôi ở trong biệt thự Tuyết Long, chẳng lẽ đến nhà tôi, tôi cũng không về được?", Lâm Ẩn nhíu mày, có lẽ bà Lư kia chính là mẹ vợ anh, tầm này đúng là sinh nhật mẹ vợ anh.
Nhưng giờ Lư Nhã Huệ đã phô trương tới mức này sao? Chúc thọ cho bà ta mà còn phải xếp hàng?
Hơn nữa trong đám người xếp hàng thậm chí còn có hai cao thủ bảng Địa.
"Cậu nhóc, cậu mau đi gọi điện thoại cho người lớn trong nhà đi, hiện giờ biệt thự Tuyết Long chỉ còn một hộ gia đình thôi, chính là nhà bà Lư, chắc chắn nhà cậu đã dọn đi rồi", người trung niên kia dùng ánh mắt thương hại nhìn Lâm Ẩn, chắc trước kia cậu thanh niên này ở đây, nhưng lại không biết gia đình đã dọn đi rồi, nếu cậu ta còn ở lại nữa thì chắc chắn sẽ bị những người muốn nịnh nọt bà Lư xử lý.
“Cậu nhóc, cậu cũng đừng gây chuyện nữa, người bên này không phải là người mà cậu có thể đắc tội được đâu!”.
Vào lúc này phía trước truyền đến một tiếng gầm: “Dám mang những thứ rác rưởi này đến chúc thọ, mau cút đi cho tôi!”.
Một ông già hơn sáu mươi tuổi bị mấy người ở phía trước ném thẳng ra ngoài, sau đó quà tặng ông ta mang tới cũng bị ném ra.
“Mang theo đám rác rưởi này đi mau, cút nhanh lên!”.
Ông già lảo đảo cầm theo quà tặng đi ra ngoài, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
"Nhân sâm trăm năm cũng không được, không biết quà tặng mà tôi chuẩn bị có thể đi vào không nữa!", người trung niên đứng ở phía trước Lâm Ẩn thở dài nói.
Nét mặt Lâm Ẩn âm trầm, anh mới chỉ không về một khoảng thời gian, không ngờ Lư Nhã Huệ lại gây ra chuyện quá đáng như thế, Lâm Ẩn đi thẳng đến đầu hàng.
“Cậu nhóc quay lại đi!”.
Người trung niên tức giận vỗ đùi, ông ta vươn tay muốn kéo Lâm Ẩn lại, nhưng mà tốc độ Lâm Ẩn quá nhanh, anh nhoáng cái đã tránh được bàn tay của người trung niên, sau đi về phía đám người đầu hàng.
“Cậu đang làm gì đấy, sao lại chen ngang hàng!".
“Thấy Lâm Ẩn đang đi lên phía trước thì trên mặt những người vẫn đang nịnh hót xuất hiện vẻ không vui, rất nhiều người bắt đầu bất mãn hét lên.
Hai cao thủ bảng Địa cũng xuất hiện vẻ không vui, bọn họ là cao thủ Địa mà còn phải ngoan ngoãn đứng xếp hàng, dù sao bà Lư cũng là mẹ vợ của người đó, nhưng hiện giờ một thanh niên trẻ tuổi mà cũng dám trắng trợn chen hàng lên trước vậy.
“Mau quay lại!”.
Người turng niên chạy nhanh theo Lâm Ẩn, ông ta vừa chạy vừa cười làm lành với những người xếp hàng phía trước: "Thật ngại quá, đây là trẻ nhỏ trong nhà tôi, thằng bé không hiểu chuyện, đã gây phiền toái cho mọi người rồi!".
“Ồ!”.
Trong đó có người nhìn thấy người trung niên này thì lập tức nở nụ cười khinh thường: "Hà Dương, ông dẫn theo thằng nhóc lỗ mãng này tới chúc thọ bà Lư, chẳng lẽ muốn Hình Ý Môn ông bị tiêu diệt hết sao?".
Người trung niên tên Hà Dương biến sắc, nhưng ông ta cũng không dám nổi giận, người trên núi này đúng là không phải người mà ông ta có thể đắc tội được, ông ta chỉ có thể cười làm lành nói: "Vậy tôi sẽ dẫn nó đi ngay!".
“Ông vừa nói diệt cả nhà ông ấy?”.
Lâm Ẩn dừng bước, anh quay đầu nhìn về phía người mới nói.
Người nói chuyện cũng có thực lực bảng Nhân, là tộc trưởng của một gia tộc nhỏ trong giới lánh đời, khi gã ta vừa bị Lâm Ẩn nhìn liếc qua thì lập tức cảm thấy bản thân như bị mãnh thú nhìn chằm chằm, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn, chỉ nhoáng cái trên lưng đã chảy đầy mồ hôi.
“Cậu...cậu muốn...làm gì? Hôm nay chính là sinh nhật bà Lư, cậu cũng dám gây chuyện sao?”.
Lúc này mọi người cũng đã nhìn ra Lâm Ẩn không phải là người bình thường, hai cao thủ bảng Địa cũng dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, không ngờ cậu thanh niên trước mắt này tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng là một cao thủ.
"Làm gì đó? Dám gây chuyện ở đây, muốn chết hả?".
Lúc này hai tên bảo vệ trước cổng cũng phát hiện ra tình huống bên này, thực lực hai người cũng mới đột phá bảng Thiên, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ kiêu căng.
Bộ dạng vô cùng kiêu ngạo, bọn họ đi thẳng tới chỗ Lâm Ẩn rồi quát to: “Cậu có biết hôm nay chính là đại thọ bốn mươi tám tuổi của bà Lư, mẹ vợ của cậu Ẩn không! Cậu tới đây gây chuyện, là muốn đánh thẳng vào mặt cậu Ẩn hả?”.