“Cậu chủ nhà họ Lâm của tôi đã về rồi, các người còn dám ra tay với cô chủ, không sợ rước lấy họa diệt tộc sao?”, Lâm Huyền Hồng lớn giọng quát lên.
Có hai tên trong số những người động thủ đã từng đánh nhau với ông ấy, là một trưởng lão trong nhà họ Cao và Kiếm Môn, thực lực của hai người này đều không yếu hơn ông ấy, đối phó với một người đã làm ông ấy cảm thấy mệt mỏi lắm rồi chứ đừng nói đến việc phe địch có đến bốn cao thủ bảng Thiên.
“Ha!”.
Trưởng lão nhà họ Cao bật cười rồi nói: “Nếu như Lâm Ẩn không về thì chúng tôi cũng chẳng cần đến bắt vợ cậu ta!”.
“Lâm Huyền Hồng, đừng phản kháng nữa, giao Trương Kỳ Mạt ra đây, bọn tôi sẽ cho ông được chết toàn thây!”.
Lâm Huyền Hồng nói chắc như đinh đóng cột: “Muốn đối phó với thiếu phu nhân thì phải bước qua xác tôi trước”.
Xem ra sự trở về của cậu chủ đã đem lại áp lực nặng nề cho nhà họ Cao, chứ bằng không chúng cũng sẽ không bất chấp thủ đoạn mà ra tay với cô chủ, cho dù hôm nay ông ấy chết ở đây cũng được, chỉ cần cô chủ có thể bỏ chạy, với thực lực của Lâm Ẩn, chắc chắn sẽ báo thù cho ông ấy, ông ấy cũng có thể nhắm mắt dưới suối vàng rồi.
“Rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt!”.
Trưởng lão nhà họ Cao biến sắc, bọn họ quay sang nhìn trưởng lão Kiếm Môn, bốn người bọn họ chợt xông về phía Lâm Huyền Hồng.
“Keng!”.
Vào lúc ấy, một ánh kiếm sáng lòa chém thẳng về phía đám trưởng lão nhà họ Cao từ đằng xa.
Bốn người bọn họ biến sắc, hoảng hốt bắt tay phòng ngự ánh kiếm ấy.
“Ầm!”.
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, khóe môi trào ra máu tươi, vẻ sợ hãi in hằn trong mắt, ai nấy đều nhìn về bóng trắng ở đằng xa.
Trưởng lão Kiếm Môn nhìn bóng trắng mà biến sắc, lão ta thét lên: “Liễu Bạch Y, ông muốn làm gì?”.
“Ông muốn phải bội Kiếm Môn sao?”.
Ánh kiếm ban nãy phát ra từ phía Liễu Bạch Y, lão thở dài một tiếng rồi nói: “Các người đi đi, tôi phải bảo vệ Trương Kỳ Mạt!”.
“Ông dám à!”.
Trưởng lão Kiếm Môn quát lớn, mặc dù Liễu Bạch Y là cao thủ trên bảng Thiên, nhưng trưởng lão Kiếm Môn lại không hề sợ hãi một chút mà còn đi về phía trước, lão ta nói lớn: “Liễu Bạch Y, ông có biết hậu quả của chuyện này không? Người dám phản bội môn phái đều không có kết cục tốt đâu!”.
“Kết cục tốt?”.
Liễu Bạch Y phì cười khinh thường, lão nói:
“Kết cục có không tốt thì vẫn tốt hơn làm chó kia mà?”.
Trưởng lão Kiếm Môn biến sắc, lão ta gằn giọng: “Liễu Bạch Y, ông nói thế là ý gì?”.
“Ý gì à?”.
Liễu Bạch Y nhếch môi mở nụ cười mỉa mai, tiếng keng vang lên, lão rút thanh kiếm đeo trên lưng mình ra, ánh kiếm vàng phóng vun vút vào người trưởng lão trong tiếng vang như sét đánh, ánh kiếm vàng xoẹt ngang cổ trưởng lão, đầu của trưởng lão Kiếm Môn văng ra xa ba trượn rồi rơi xuống mặt đất.
Những người có mặt ở đây đều rộ lên xôn xao, không biết chuyện này là sao, không ngờ trưởng lão Kiếm Môn lại bị Liễu Bạch Y giết!
Liễu Bạch Y thản nhiên đi về phía ba cao thủ còn lại, lão nói: “Khi nãy tha cho các người một mạng mà các người lại không đi, bây giờ tiễn các người xuống bầu bạn với ông ta đi vậy!”.
Đám người trưởng lão Cao kinh hoảng đến tuyệt vọng, nếu không phải trưởng lão Kiếm Môn đã chết thì bọn họ còn ngỡ rằng Kiếm Môn phối hợp với Lâm Ẩn để đóng kịch, không ngờ người đứng thứ hai như Liễu Bạch Y lại phản bội Kiếm Môn.
“Chạy thôi!”.
Trưởng lão nhà họ Cao rống lên, lão ta chạy đi như bay.
Hai cao thủ bảng Thiên còn lại cũng chia ra hai hướng để bỏ trốn, đối mặt với một người đứng trên bảng Thiên, chỉ có thể chia đường bỏ chạy thôi, chứ bằng không ai cũng chạy không thoát.
“Ha!”.
Liễu Bạch Y mỉm cười, kiếm dài trong tay lão nhẹ nhàng xoay chuyển, ba ánh kiếm vàng lóe sáng, lao vun vút về ba hướng khác nhau.
“Bốp!”.
Ba người tháo chạy ấy bị ánh kiếm đuổi kịp, một kẻ lảo đảo ngã lăn xuống mặt đất.
Lâm Huyền Hồng thấy Liễu Bạch Y đến gần mình, gương mặt ông ấy toát ra vẻ căng thẳng, Liễu Bạch Y là một người đứng trên bảng Thiên hàng thật giá thật, mặc dù không biết tại sao Liễu Bạch Y lại giết mấy người bọn họ nhưng vẫn không thể không phòng.
Liễu Bạch Y đứng cách mấy người bọn họ mười mấy mét, lão nói hờ hững: “Liễu Nhược Tùng và Cao Trường Thắng đã lên núi Lang Gia rồi, nếu như Lâm Ẩn còn không về nữa thì đã muộn!”.
Lâm Huyền Hồng biến sắc, trong khoảng thời gian trước, không có cao thủ trên bảng Thiên nào ra tay với bọn họ nên mới có thể kiên trì đến bây giờ.
Nếu như có cao thủ vượt quá bảng Thiên động tay động chân, có lẽ nhà họ Lâm còn không kiên trì được quá ba ngày.
“Thẩm Tam, liên lạc với cậu Ẩn!”.
“Vâng!”.
Thẩm Tam cúp máy rồi nói với Lâm Huyền Hồng: “Trưởng lão, anh Ẩn kêu ông đưa cô chủ đến Thương Châu để gặp anh ấy”.
“Được, cậu đi sắp xếp đi, chúng ta lập tức lên đường!”.
Lâm Huyền Hồng gật đầu, bây giờ tình hình ở Thương Châu rất phức tạp, không thể lần lữa được nữa.
…
Sau khi nhận được điện thoại của Thẩm Tam, Lâm Ẩn nhíu mày lại.
Vốn dĩ anh còn định giải quyết hết những gia tộc đã gây hấn với nhà họ Lâm rồi mới về núi Lang Gia, nhưng không ngờ Môn chủ Kiếm Môn Liễu Nhược Tùng lại ra tay.
Nếu là thế thì chỉ có thể giải quyết người ở núi Lang Gia trước, rồi chậm rãi ra tay sau.
…
Sân bay quốc tế Thương Châu.
Lâm Ẩn vừa xuống máy bay đã nhìn thấy nhóm người Lâm Huyền Hồng và Trương Kỳ Mạt, còn có Liễu Bạch Y mặc áo trắng đứng ở đằng xa.
“Lâm Ẩn, anh không sau chứ!”.
Nhìn thấy Lâm Ẩn, Trương Kỳ Mạt đã bước lên đón, cô nắm tay anh, quan sát Lâm Ẩn một lượt, sau khi xác định anh không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
“Làm sao anh bị gì được!”.
Lâm Ẩn vỗ lưng Trương Kỳ Mạt rồi nói: “Chúng ta về núi Lang Gia trước đã!”.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn buông tay Trương Kỳ Mạt rồi đi về phía Liễu Bạch Y.
Nhóm người Trương Kỳ Mạt đi theo sau Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn nhìn Liễu Bạch Y, anh cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Lần trước Lâm Ẩn và Liễu Bạch Y từng giao đấu với nhau trên núi Lang Gia, chỉ có điều khi ấy thực lực của Lâm Ẩn vẫn còn chưa khôi phục, vốn không thể nhìn ra thực lực thật sự của Liễu Bạch Y.
Nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy, chắc chắn Liễu Bạch Y đã giấu giếm thực lực thật sự trong cuộc giao đấu năm ngoái, chứ bằng không trạng thái của Lâm Ẩn khi ấy vốn không phải là đối thủ trong một hiệp của lão.
“Tại sao lại giấu thực lực?”.
Lâm Ẩn nói hờ hững.
“Cậu tiến bộ nhanh thật!”.
Liễu Bạch Y cười khổi, lão nói với vẻ mặt phức tạp: “Nếu như tôi không che giấu thực lực thật sự thì đã chết từ lâu rồi!”.
“Liễu Nhược Tùng?”.
Lâm Ẩn nhíu mày mà hỏi.
“Đúng thế!”.
Liễu Bạch Y gật đầu rồi nói: “Nếu như tôi phô thực lực uy hiếp đến thực lực của lão ta, chắc chắn lão ta sẽ giết tôi ngay!”.
Lâm Ẩn cảm thấy hơi ngạc nhiên, anh hỏi: “Thế bây giờ ông bộc lộ thực lực thật sự làm gì?”.
Anh đã nghe Thẩm Tam nhắc đến việc Liễu Bạch Y ra tay cứu nhóm người Trương Kỳ Mạt qua điện thoại, anh nghĩ không thông tại sao Liễu Bạch Y giấu giếm thực lực nhiều năm như thế mà lạ bộc lộ vào lúc này.
Liễu Bạch Y nói một cách trịnh trọng: “Tôi không muốn Liễu Nhược Tùng hủy hoại Kiếm Môn!”.
“Mười bảy năm trước, tôi chính mắt nhìn thấy Liễu Nhược Tùng giết chết sư phụ mình, cướp đi Kiếm Kinh, nhưng lão ta không biết rằng tôi đã nhìn thấy cảnh tượng ấy, ông ta cũng không biết sư phụ đã truyền dạy lại Kiếm Kinh cho tôi lúc còn sống!”.
“Mấy năm nay tôi vất vả luyện tập võ thuật nhưng vẫn không đủ can đảm khiêu chiến Liễu Nhược Tùng, bởi vì tôi sợ chết!”.
“Chỉ có điều, lần này tôi không thể trơ mắt ra mà nhìn lão ta hủy hoại tâm huyết cả đời của sư phụ, sau khi gặp cậu, tôi chắc chắn rằng lựa chọn của mình không sai”.
“Liễu Nhược Tùng vốn không phải là đối thủ của cậu!”.