Lâm Ẩn bước lên máy đi tới Điền Nam trong ánh mắt lưu luyến của Trương Kỳ Mạt.
Chuyến đi này anh thậm chí còn không mang theo Bùi Thanh Y, anh để Bùi Thanh Y trở về điện Lăng Tiêu, còn Trương Kỳ Mạt thì ở núi Lang Gia, dù sao hành động ở bên ngoài không tiện, anh sợ Trương Kỳ Mạt sẽ xảy ra chuyện, nếu như thế thì anh sẽ hối hận cả đời mất.
Anh tới Điền Nam lần này là để thăm lão Dược Vương và thăm dò hành tung của Bạch Long Vương, Bạch Long Vương đã hoạt động ở Điền Nam vào thời của phủ quân tiền nhiệm.
Bạch Long Vương vô cùng bí ẩn, Lâm ẩn biết được việc Bạch Long Vương Trần Tùng Dương hoạt động ở Điền Nam qua cụ ông nhà họ Lâm.
Hơn mười năm trước Lâm Kình Thương và Trần Tùng Dương đã đánh nhau một trận ở Điền Nam. Sức mạnh của Lâm Kình Thương khi đó không kém hơn hiện tại là bao, mặc dù cả hai đều không cố gắng hết sức.
Nhưng Trần Tùng Dương thậm chí có thể đánh với Lâm Kình Thương trong vòng một trăm chiêu, đây đã là một kỷ lục rất đáng tự hào rồi.
Bản thân Lâm Kình Thương cũng biết rằng nếu muốn đánh bại Trần Tùng Dương thì phải sau ba trăm chiêu.
Trong khoang hạng nhất.
Lâm Ẩn nhìn thông tin về Điền Nam mà cụ bà đã đưa cho mình, sau đó anh liên tục cau mày.
Sườn mặt Lâm Ẩn rất đẹp trai.
Nên khiến người đẹp ngồi bên cạnh nhìn không ngừng.
Thỉnh thoảng cô nàng còn thay đổi tư thế, tạo dáng đẹp trước mặt Lâm Ẩn.
Cô nàng chỉ đợi Lâm ẩn đẹp trai đi tới bắt chuyện thôi.
Tên cô ta là Thư Duyệt.
Cô ta là cô gái vô cùng xinh đẹp.
Ánh đèn vàng từ cửa sổ chiếu vào người cô ta, khiến dáng người tinh xảo trở nên đặc biệt quyến rũ.
Mái tóc đen dài, khuôn mặt thanh tú như búp bê sứ trắng, dáng người vô cùng quyến rũ,
Từ trước tới giờ cô ta đã quen được đàn ông ngưỡng mộ vây quanh rồi.
Nhưng mà anh chàng đẹp trai ngồi cạnh cô ta hôm nay lại khác biệt.
Ngay từ khi lên máy bay Thư Duyệt đã để ý đến anh chàng đẹp trai này rồi, đôi mắt vốn dịu dàng lúc đầu sau khi nhìn tài liệu đã trở nên sắc bén.
Đôi mắt anh hùng ấy đã hớp hồn cô ta.
Thời gian trôi qua từng phút.
Hơn một giờ rồi nhưng Thư Duyệt phát hiện anh chàng đẹp trai trước mặt này vẫn chưa nhìn cô ta, thậm chí còn chẳng thèm liếc một cái nữa.
Cô ta không khỏi cảm thấy chạnh lòng.
Đồng thời việc này cũng làm tăng sự tò mò trong lòng cô ta, Thư Duyệt quyết định không chờ đợi nữa và muốn chủ động.
Thư Duyệt dựa gần vào Lâm Ẩn rồi nhẹ giọng hét:
"Chú à, chú!".
Giọng của Thư Duyệt ngọt ngào như tiếng chim sơn ca, cô ta cố tình gọi Lâm Ẩn là chú để thu hút sự chú ý của anh.
Thư Duyệt vô cùng tự tin, lần này Lâm Ẩn nhất định sẽ quay đầu lại và để ý đến vẻ đẹp của mình.
Sau đó anh sẽ thể hiện sự ngạc nhiên và tham lam mà tất cả đàn ông đều có.
Nhưng không ngờ Thư Duyệt lại đoán sai.
Sau khi Lâm Ẩn nghe thấy tiếng hét của Thư Duyệt thì đã nâng rào chắn giữa hai người lên để tránh bị ảnh hưởng bởi giọng nói của cô ta.
Khi Lâm Ẩn thực hiện một loạt hành động này, anh thậm chí còn không nhìn Thư Duyệt một cái, điều này khiến Thư Duyệt bị tổn thương sâu sắc.
Cô ta đường đường là cô chủ nhà họ Thư ở Điền Nam, là người đẹp nhất Điền Nam này, nhưng hiện giờ lại bị người ta coi thường, thậm chí là chán ghét.
Sao có thể như thế được!
"A Vũ!".
Kế hoạch đầu tiên không thành công thì Thư Duyệt lại có kế hoạch khác.
Xoẹt!
Vệ sĩ nghe thấy tiếng gọi thì lập tức bước tới, hắn ta vạm vỡ như ngọn núi xuất hiện trước mặt Thư Duyệt.
Hắn tên là Trương Vũ, là vệ sĩ của Thư Duyệt.
Hắn ta đã phụng mệnh bảo vệ Thư Duyệt được mấy năm liền rồi.
Lần này vì Thư Duyệt đã tốt nghiệp đại học nên gia tộc gọi cô ta trở về, muốn thu xếp việc gì đó ở Điền Nam cho cô ta, nhân tiện cũng tham dự bữa tiệc sinh nhật của lão Dược Vương Sở Tề Thương.
"Cô chủ!".
Trương Vũ cung kính nói.
Trương Vũ không già lắm, chưa tới ba mươi tuổi, trong giọng điệu của Trương Vũ ngoài sự tôn kính thì còn chứa một chút tình cảm.
Thử hỏi làm vệ sĩ cho một cô nàng xinh đẹp như Thư Duyệt thì người đàn ông nào có thể không rung động cơ chứ?
"Anh đã chuẩn bị quà cho cụ Sở chưa?".
Nghe được Trương Vũ đáp lời thì Thư Duyệt khẽ cười một tiếng, cô ta không cố ý khuếch đại giọng nói của mình.
Nhưng vẫn có thể đảm bảo Lâm Ẩn nghe được.
Anh đóng vách ngăn để không nhìn cô ta, nhưng giọng nói của cô ta thôi cũng đủ khiến anh chết mê rồi.
Xem anh có đổ hay không.
"À!...".
Trương Vũ không phản ứng kịp, quà không phải do cô chủ tự mình chọn sao? Sao bây giờ lại hỏi câu này!
Trương Vũ lập tức phản ứng lại.
Cô chủ hỏi câu này không hẳn là hỏi hắn ta, mà chỉ là để thu hút sự chú ý của người đàn ông xa lạ bên cạnh.
Vách ngăn mà Lâm Ẩn kéo lên không thể cản được ánh mắt của Trương Vũ khi đang đứng, Trương Vũ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lâm Ẩn thì trong lòng có chút không vui.
"Chuẩn bị xong rồi, nhà họ Sở chỉ cần dậm chân một cái thì cả Điền Nam sẽ chấn động, không thể sơ ý được!".
Thư Duyệt mơ hồ nhìn thấy Lâm Ẩn ngẩng đầu lên khi nghe thấy nhà họ Sở, trong lòng cô ta lập tức cảm thấy vui mừng.
Xem anh có mắc câu hay không!
"Cô chủ cứ yên tâm!".
Thấy rằng bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ nên hắn ta ngồi xuống băng ghế sau với vẻ khó chịu.
Sau khi ngồi xuống hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn một cách mãnh liệt, hắn ta sợ rằng Lâm Ẩn sẽ làm gì đó với Thư Duyệt.
Nhưng Trương Vũ đã nghĩ nhiều rồi.
Trên đường đi Lâm Ẩn không quan tâm đến Thư Duyệt, mà lặng lẽ chờ máy bay đáp xuống.
Mặc dù Thư Duyệt nhắc tới nhà họ Sở đã thu hút sự chú ý của Lâm Ẩn, nhưng vệ sĩ bên cạnh cô ta chỉ là người bình thường, có lẽ cô ta chỉ là thành viên của một gia tộc nhỏ ở Điền Nam mà thôi, cô ta không đủ tư cách biết bí mật nào.
Khi máy bay dừng lại, Lâm Ẩn chậm rãi đứng lên.
Người đàn ông này vô cùng nguy hiểm!
Khi Lâm Ẩn đứng lên, trong lòng Trương Vũ đột nhiên có cảm giác bị áp chế.
Cảm giác áp chế này không đến từ hơi thở võ sĩ toát ra từ Lâm Ẩn.
Mà là khí thế vốn có của anh.
Vẻ ngoài thì không quan tâm đến điều gì, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, nhìn thấu mọi việc.
Đây là điều Trương Vũ chưa từng thấy được ở gia chủ.
"Anh ấy đang đi theo đúng không?".
Sau khi Thư Duyệt xuống máy bay, xe đón cô ta đã đi đến.
Lúc này Thư Duyệt kéo nửa chiếc kính râm trên mặt xuống, cô ta nhìn thấy Lâm m chậm rãi đi ra từ kính chiếu hậu.
Vẻ đắc thắng hiện lên trên khuôn mặt cô ta.
Còn non lắm!
Muốn chơi với cô hả, còn kém xa.
"Chúng ta mau đi thôi cô chủ, người này không phải dễ động vào đâu!".
Trương Vũ trịnh trọng nói.
"Không phải dễ động vào thì sao, đây là Điền Nam đó!".
Thư Duyệt khinh thường nói.
Khi Thư Duyệt quay đầu lại thì Lâm Ẩn đã bắt một chiếc taxi và đi rồi.
"Nhanh, bắt kịp chiếc taxi đó!".
Nụ cười trên mặt Thư Duyệt biến mất, cô ta hét lên với tài xế.
"Cô chủ, đừng làm bừa!".
Trương Vũ vội vã ngăn lại.
Mặt Thư Duyệt trở nên mất kiên nhẫn, cô ta hét lên: