Bùi Vô Song được mời ra, lão ta mặc sườn xám nam màu xanh lá, ngồi thẳng trên ghế lớn, nét mặt uy nghiêm.
Còn trên các ghế bên dưới là nhân vật đại diện cho các gia tộc lớn.
Những người này đều nhìn Bùi Vô Song với những nét mặt khác nhau, ai cũng bụng đầy tâm sự.
Bùi Vô Song ra mặt thật sự khiến mọi người rất bất ngờ.
Trước đây cho dù nhà họ Bùi xảy ra chuyện nghiêm trọng đến mức nào, Bùi Vô Song cũng chưa từng ra mặt, ngay cả cuộc họp của sáu gia tộc cũng không tham gia.
Gần như người bên ngoài đều cho rằng Bùi Vô Song đã chết, hoặc là bị thương nặng nên không thể hành động.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Bùi Vô Song vẫn rất có tinh thần, không giống mặt trời lặn xuống phía Tây chút nào.
Điều này cũng khiến những người đang ngồi bắt đầu suy nghĩ, suy nghĩ về ảnh hưởng của việc Bùi Vô Song xuống núi lần nữa.
Dù sao Bùi Vô Song cũng là cụ nhà họ Bùi, võ đạo thông thiên, sức nặng này cũng không phải cao thủ bình thường có thể sánh bẳng.
Thời kỳ đỉnh cao của Bùi Vô Song gần như đứng trên đỉnh của bảng Thiên, một mình chèo chống cả nhà họ Bùi.
Sau này lão ta bị thương bế quan, thực lực giảm xuống, mới tạo thành sự suy yếu của nhà họ Bùi.
“Cụ Bùi, không biết chuyện Lâm Ẩn uy hiếp nhà họ Bùi, gia tộc các ông định xử lý thế nào?”, một ông lão nghiêm túc hỏi.
“Cụ Bùi, nhà họ Thượng Quan chúng tôi hoàn toàn ủng hộ nhà họ Bùi các ông, ông tuyệt đối đừng đồng ý với điều kiện của Lâm Ẩn, lứa con cháu không biết điều như cậu ta nên dạy dỗ cho đàng hoàng”.
“Không sai, Thất Tinh Đường chúng tôi cũng hoàn toàn ủng hộ nhà họ Bùi giữ nguyên địa vị trong sáu gia tộc, thằng nhóc Lâm Ẩn kia dám ngang nhiên uy hiếp nhà họ Bùi, thật đúng là không biết trời cao đất rộng”.
“Cụ Bùi, nhà họ Bùi uy danh nghìn năm, sao có thể để một tiểu bối như thế làm khó uy hiếp chứ? Nếu nhà họ Bùi đồng ý tất cả điều kiện của Lâm Ẩn, ngoan ngoãn phụ thuộc và nhà họ Lâm, vậy chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho giới lánh đời sao?”.
Bùi Vô Song vẫn chưa nói gì, những người đang ngồi đã vội vàng tỏ thái độ.
Cả đám đều lên tiếng ủng hộ nhà họ Bùi, hơn nữa còn dùng cách nói khích khiến nhà họ Bùi đấu với Lâm Ẩn.
Đúng vậy, bọn họ hy vọng cụ Bùi có thể đứng lên chèn ép sự kiêu ngạo ngông cuồng của Lâm Ẩn.
Bọn họ tin chỉ cần Bùi Vô Song phản đối, vậy tất cả sắp xếp của Lâm Ẩn đều sẽ vô dụng hết.
Nghe mọi người nói xong, Bùi Vô Song vẫn rất bình tĩnh, không nhìn ra chút manh mối gì trên mặt.
Lão ta cầm lấy tách trà, chậm rãi uống một ngụm.
Sau khi làm nhuận giọng, Bùi Vô Song chậm rãi nói: “Mọi người, tôi cũng có nghe nói tới chuyện cuộc họp của sáu gia tộc, Lâm Ẩn này xem thường phép tắc của sáu gia tộc, phá hoại quá trình cuộc họp, đúng là ương bướng”.
“Không biết mọi người nghĩ sao về chuyện này? Hơn nữa ủng hộ nhà họ Bùi chúng tôi thế nào?”.
Bùi Vô Song bày tỏ thái độ, lập tức khiến những người đang ngồi sáng mắt lên, cảm thấy tinh thần phấn chấn.
Rất rõ ràng là Bùi Vô Song cảm thấy bất mãn vì hành động bá đạo của Lâm Ẩn.
Việc này khiến mọi người nhìn thấy hy vọng có thể chống lại Lâm Ẩn, chỉ cần nhà họ Bùi ra mặt phản đối Lâm Ẩn, như vậy bọn họ có thể được đảm bảo lợi ích ở Ký Châu, sẽ không bị Lâm Ẩn cướp đi.
“Cụ Bùi, chỉ cần ông vung tay hô một tiếng, với tiếng tăm của ông nhất định sẽ khiến tám phương rung chuyển, thế lực của chúng tôi trên khắp nơi đều sẵn lòng dốc hết sức ủng hộ nhà họ Bùi!”.
“Lúc trước thế lực khắp nơi của chúng tôi đều đã âm thầm bàn bạc xong rồi, thống nhất cho rằng nhà họ Bùi vẫn có thực lực nằm trong sáu gia tộc, sẵn lòng ủng hộ nhà họ Bùi lên chức, nhà họ Bùi không cần thoả hiệp với thằng nhóc Lâm Ẩn kia nữa”.
“Không sai, ông Bùi, chỉ cần ông ra mặt phản đối Lâm Ẩn, chúng ta đồng tâm hiệp lực đuổi tên này ra khỏi Ký Châu, sau đó lại ngồi xuống bàn lợi ích với nhau”.
“Lâm Ẩn phá hoại cuộc họp của sáu gia tộc là đang ngang nhiên coi thường liên minh của sáu gia tộc, phải trừng trị, răn đe!”.
Sau khi Bùi Vô Song tỏ thái độ, lập tức có mấy nhân vật đại diện khá nặng ký gật đầu đồng ý.
Có thể nói dưới áp lực của Lâm Ẩn, đám người có suy nghĩ khác nhau lúc trước đều thống nhất đối phó với Lâm Ẩn.
Dù sao, hành động của Lâm Ẩn đã làm ảnh hưởng đến lợi ích của mọi người.
Cho dù lúc trước có người không muốn nhìn thấy nhà họ Bùi tiếp tục giữ vị trí của sáu gia tộc, bây giờ vì chống lại Lâm Ẩn cũng chỉ có thể ủng hộ nhà họ Bùi vô điều kiện thôi.
Vì chỉ có xử lý được tên ma đầu Lâm Ẩn này, bọn họ mới có quyền lên tiếng, nếu không tất cả tính toán đều sẽ thất bại.
Bùi Vô Song híp mắt, trong lòng đã có tính toán.
Lão ta tuyệt đối không thể dễ dàng giao Huyết Y Thần Công ra, càng không thể dễ dàng phụ thuộc nhà họ Lâm ở Lang Gia.
Tuy Bùi Vô Song còn có thể đi lại, nhưng trên thực tế tình hình thân thể đã cực kỳ tồi tệ, đã không thể ra tay với người khác nữa rồi.
Với tình trạng thể lực của lão ta, chỉ cần động thủ với người khác một lần, cho dù thắng hay thua đều sẽ như ngọn đèn cạn dầu mà chết.
Cho nên lúc trước nhà họ Bùi mới vẫn luôn lá mặt lá trái với các thế lực ở khắp nơi, đọ sức khắp nơi, không ngừng đưa lợi ích, khó khăn tìm đường sống.
Với tình hình của cả nhà họ Bùi, điều kiện của Lâm Ẩn không phải quá khắt khe, vẫn chưa chạm phải giới hạn của Bùi Vô Song.
Chỉ là Bùi Vô Song cũng không tin Lâm Ẩn có năng lực lớn đến đại diện nhà họ Lâm ở Lang Gia đưa ra quyết định quan trọng như vậy.
Một bên khác, Bùi Vô Song cũng lo Lâm Ẩn đắc tội với quá nhiều người, chưa chắc có thể dẹp yên mọi chuyện trước sóng gió ở Ký Châu.
Sau khi quyết định, Bùi Vô Song chậm rãi nói: “Nếu mọi người đều phê bình Lâm Ẩn kia, vậy tôi sẽ quyết định tự mình đi tìm Lâm Ẩn, nói rõ ràng lợi và hại với cậu ta”.
“Cụ Bùi sáng suốt! Chỉ cần ông ra mặt, tất cả chúng tôi đều là sức mạnh hậu viện vững chắc của nhà họ Bùi!”.
“Vậy phiền ông Bùi nói rõ ràng với Lâm Ẩn kia, rằng cậu ta vẫn chưa đủ khả năng chi phối tình hình của cả Ký Châu đâu!”.
Người ở đây đều ủng hộ, sắc mặt vui vẻ, cực kỳ hài lòng với kế hoạch của ông Bùi.
“Ông nội… Cháu có việc muốn báo cáo với ông”.
Lúc này, Bùi Thanh Y nặng nề đi vào từ ngoài cửa.
“Thanh Y, cháu đến rồi”, Bùi Vô Song gật đầu: “Nói đi, là chuyện gì?”.
Bùi Thanh Y nhìn thoáng qua mấy người đang ngồi, bọn họ cũng tập trung vào hắn ta.
“Ông nội, việc này khá bí mật, cháu muốn báo cáo riêng với ông”, Bùi Thanh Y nghiêm mặt nói.
Bùi Vô Song nhíu mày, gật đầu.
“Mong mọi người đợi một lát”.
Nói xong, Bùi Vô Song chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài cửa chính điện.
Tới ngoài điện, Bùi Vô Song quan sát tỉ mỉ Bùi Thanh Y một lượt, nhíu mày nói: “Thanh Y, cháu sao vậy? Vì sao trong người hơi thở yếu ớt? Bị nội thương sao?”.
Bùi Thanh Y hơi xấu hổ cúi đầu nói: “Ông nội, cháu đi tìm Lâm Ẩn, vốn định thăm dò cậu ta, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của cậu ta, bị đánh đến mức bị thương nặng”.
“Cái gì?”, sắc mặt Bùi Vô Song hơi thay đổi, tỏ vẻ giận dữ: “Lâm Ẩn dám kiêu ngạo như thế, ở trong nhà họ Bùi của chúng ta lại dám đánh cháu bị thương nặng”.
Bùi Vô Song lại hỏi: “Cuối cùng thực lực của Lâm Ẩn đã đến cấp bậc nào? Cháu đã thăm dò chưa? So với cháu thì sao?”.
Bùi Thanh Y lắc đầu nói: “Ông nội, Lâm Ẩn vẫn chưa ra tay, chỉ dùng nội công làm cháu chấn động đến mức bị thương, thực lực sâu hiểm khó dò. Cháu và cậu ta khác nhau một trời một vực”.
Nghe vậy, trong mắt Bùi Vô Song loé lên chút khiếp sợ: “Cậu ta không ra tay đã khiến cháu bị chấn thương từ xa? Tên này có thực lực đến mức nào chứ?”.