“Cậu Ẩn, tình báo của Tàng Kiếm chân nhân ở đây”, Thanh Long Vương đưa cho anh chiếc hộp đen: “Sau này nếu như chuyện gì cần gặp mặt thì cậu phái Diệp Hắc đến tìm tôi”.
Lâm Ẩn nhận lấy chiếc hộp đen rồi khẽ gật đầu.
“Tôi còn phải đi thương lượng với Tư Không Phú, không nán lại đây nữa”, Thanh Long nghiêm mặt mà nói.
Lâm Ẩn gật đầu.
Môt khắc sau, hai người đồng thời biến mất ngay tại chỗ.
Trong căn phòng rộng thênh thang chỉ còn sót lại ván cờ đen trắng dang dở.
Lâm Ẩn đến bên ngoài biệt thự, nhóm Diệp Hắc đều tỏ vẻ nghiêm túc.
“Cậu Ẩn, ai đang ở trong biệt thự thế?”, Diệp Hắc ngập ngừng muốn nói lại thôi, gương mặt hắn đượm nét lo âu.
Lâm Ẩn đưa chiếc hộp đen cho hắn rồi hờ hững nói: “Đi đọc tin tình báo trong chiếc hộp đen này rồi chuẩn bị chu đáo”.
“Ngoài ra, trong chiếc hộp đen còn có cách thức liên lạc với một người, khi nào giao việc cho anh thì đi tìm hắn, biệt danh của hắn là quân sư”.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn không nói gì nữa mà rời khỏi nơi này.
Diệp Hắc cầm chiếc hộp đen trong tay, hắn lẩm bẩm với vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Quân sư?”.
…
Ba tiếng đồng hồ sau.
Chiếc Maybach đen lái xe đến trước cửa khách sạn nơi Lâm Ẩn ở.
Tư Không Phú dẫn theo vài tên Thanh Long Vệ tinh nhuệ chờ đợi ngay trước cửa.
Bảo vệ mặc vest mở cửa ra, một người đàn ông trung niên mặc sườn xám xanh, trong tay cầm chuỗi phật châu, trông có vẻ uy nghiêm vô cùng bước xuống.
“Ngài Thanh Long, tôi đã trông ngóng ngài từ lâu rồi”, Tư Không Phú mỉm cười lên tiếp đón.
Thanh Long mỉm cười nói: “Ông Tư Không, ông tiếp đón như thế này, tôi không nhận nổi đâu”.
Tư Không Phú mỉm cười rồi nói: “Lên đi rồi nói”.
Chẳng bao lâu sau, hai người bọn họ đã bước vào trong khách sạn.
Đội ngũ Thanh Long Vệ tinh nhuệ đứng canh gác ngay ngoài cửa.
Tư Không Phú và Thanh Long lần lượt ngồi vào ghế của mình trong phòng hội nghị tầng mười hai.
“Tư Không, ông bị thương à, sao thế?”, Thanh Long liếc nhìn Tư Không Phú rồi cất tiếng hỏi thăm.
Tư Không thở dài, ông ta đáp: “Tôi biết ngay là không giấu được ánh mắt của ngài mà. Tôi và lão Hoàng Long đánh nhau một trận, võ công của lão già ấy lại cao cường hơn rồi, sợ là khó lòng làm được gì lão ta”.
“Võ công của Hoàng Long chân nhân không kém hơn tôi, ông thua lão ta cũng là chuyện thường tình”, Thanh Long nói chậm rãi.
Tư Không Phú nhếch môi cười mỉa: “Phải đấy, nếu như tôi có thể đánh thắng Hoàng Long thì năm ấy không đến lượt lão ta ngồi vào vị trí Hoàng Long Vương”.
Dù gì cũng được xếp vào hàng Long Vương, tất nhiên bọn họ là năm người có sức chiến đấu mạnh nhất trong Long phủ.
Tư Không Phú cũng hiểu chuyện này, chỉ có điều vẫn còn canh cánh mối thù giết con nên ông ta không cam tâm bỏ qua cho Hoàng Long chân nhân như thế.
“Tôi nhận được tin khẩn của ông nên vội vàng chạy từ thủ đô đến đây, không biết đã xảy ra biến cố gì? Sao lại đánh nhau với Hoàng Long?”, Thanh Long lên tiếng hỏi.
Tư Không Phú đáp: “Hoàng Long muốn giết chết Lâm Ẩn ở Ký Châu, tôi lo rằng lão ta sẽ làm hỏng chuyện lớn, ảnh hưởng đến kế hoạch nhúng tay vào nhà họ Lâm ở Lang Gia”.
“Phóng mắt nhìn khắp Ký Châu, cũng chỉ có mình ngài kềm chế được Hoàng Long chân nhân thôi”.
Thanh Long khẽ gật đầu rồi hỏi tiếp: “Hoàng Long chân nhân đến Ký Châu, không biết có nhận được lệnh đặc biệt từ ngài Cố hay không?”.
“Không có”, Tư Không Phú quả quyết: “Tôi đã báo cáo với ngài Cố rồi, ngài ấy bảo không hề ra lệnh gì cho Hoàng Long cả, tất cả chỉ là do Hoàng Long tự tung tự tác mà thôi, bản thân lão ta tự mình đến Ký Châu trước rồi mới báo cáo với ngài Cố, nói là lão ta đến đây để tranh giành quyền lợi cho Long phủ, muốn phân chia thế lực của nhà họ Bùi”.
“Trước giờ lão quái Hoàng Long chỉ làm việc lúc cần chứ khó mà gặp mặt được, bây giờ còn lấy danh nghĩa của Long phủ nữa chứ, ngài Cố bất mãn với lão ta lắm rồi”.
Thanh Long điềm tĩnh mà hỏi: “Thế ngài Cố có ra mệnh lệnh phải áp dụng biện pháp ngăn chặn Hoàng Long chân nhân ở Ký Châu không?”.
Tư Không Phú tỏ vẻ bất đắc dĩ, ông ta nói: “Ngài ấy vẫn nhẫn nhịn hành vi lần này của Hoàng Long chân nhân, dù gì chỉ là kế hoạch trong Ký Châu mà thôi, ngài ấy không xem trọng lắm”.
Thanh Long khẽ gật đầu rồi hỏi: “Thế ông Tư Không muốn làm thế nào?”.
Tư Không Phú lên tiếng với vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi tạm thời vẫn chưa quyết định phải làm như thế nào, bởi thế mới mời ngài góp ý, thảo luận đôi chút”.
Thanh Long đáp: “Ông cứ nói thẳng đi”.
“Thanh Long, tình hình trong Ký Châu càng lúc càng lộn xộn”, Tư Không Phú nói chậm rãi: “Không ngờ Lâm Ẩn lại thắng áp đảo Lâm Hiên, ép Tàng Kiếm chân nhân phải ra mặt, không ngờ cậu ta lại lên đến cảnh giới tông sư bảng Thiên!”.
“Bây giờ tôi rất nghi ngờ thân phận của Lâm Ẩn, nghi ngờ cậu ta tu luyện thế nào để lên đến bảng Thiên”, ánh mắt Tư Không Phú hằn lên sát khí: “Tôi đã không nhìn thấu được cậu ta nữa, nếu như ngài đã đến đây thì xin ngài dò thám cậu ta thử”.
“Tôi cũng đã nghe nhắc đến việc Lâm Ẩn đánh bại Lâm Hiên, ép Tàng Kiếm chân nhân ra mặt rồi”, Thanh Long nói: “Còn có phải là tông sư bảng Thiên hay không cần phải để tôi đích thân đi dò thám một phen, ông yên tâm đi, tôi sẽ tự mình kiểm tra cậu ta”.
“Bây giờ Lâm Ẩn ở đâu?”.
Tư Không Phú đáp: “Có lẽ đang ở chung chỗ với thiếu chủ Dương Môn Triệu Thừa Kiền, lát nữa cậu ta sẽ về khách sạn nghỉ ngơi, đến lúc ấy ba người chúng ta gặp mặt một lần, ngài xem xem phải thăm dò cậu ta như thế nào”.
“Ừm”, Thanh Long gật đầu rồi đáp: “Tư Không, tôi có chút manh mối về chuyện Hắc Long Vương mất tích và người thừa kế của phủ quân tiền nhiệm rồi”.
“Khi nãy vừa mới nhận được tin tức, học trò hàng đầu của điện Lăng Tiêu, Bùi Thanh Y đã đánh bại Mộc đạo nhân, người xếp hạng thứ mười hai trên bảng Thiên, trở thành thanh niên đầu tiên trong giới lánh đời bước chân lên bảng Thiên”, Thanh Long nghiêm mặt mà nói: “Trước lúc Hắc Long Vương mất tích từng gặp mặt hắn ta”.
“Cái gì? Bùi Thanh Y leo lên đến bảng Thiên rồi à?”, Tư Không Phú tỏ vẻ ngạc nhiên, cũng kinh ngạc khi nghe thấy tin tức này.
Ban nãy ông ta nghi ngờ Lâm Ẩn có cảnh giới bảng Thiên, nhưng dù gì cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, còn Bùi Thanh Y lại đánh bại tông sư bảng Thiên - Mộc đạo nhân, thật sự lên đến bảng Thiên rồi.
“Đúng thế”, Thanh Long nói: “Theo như những gì tôi biết, người đứng thứ hai trong nhà họ Bùi đã liên lạc với Bùi Thanh Y, cậu chủ nhà họ Bùi này sẽ trở về Ký Châu trong khoảng thời gian gần đây”.
Nghe thấy thế, sắc mặt Tư Không Phú trở nên phức tạp: “Thế chẳng phải nhà họ Bùi sắp sửa phục hưng hay sao? Không thể ngăn cản hành động của nhà họ Bùi trong sáu gia tộc lớn nữa, kế hoạch của nhiều người như thế đều hóa thành hư không à?”.
“Ha”, Thanh Long cười lạnh: “Nhà họ Bùi có thể phục hưng hay không thì vẫn phải xem ý của tôi thế nào”.
“Tôi với ông sẽ đi gặp mặt Bùi Thanh Y”.
Tư Không Phú gật đầu, ông ta đáp với vẻ nghiêm túc: “Đương nhiên là thế”.
“Vậy còn Lâm Ẩn thì sao?”, Tư Không Phú chần chừ: “Theo như tin tức Hoàng Long chân nhân đã tung ra và sự suy đoán của tôi, chắc chẳn Lâm Ẩn đã bị Tàng Kiếm Môn nhắm đến rồi, cậu ta khó lòng tránh khỏi ải này được”.
“Tôi đang cân nhắc giúp Lâm Ẩn chắn kiếp nạn này, nâng đỡ cậu ta lên chức trong nhà họ Lâm ở Lang Gia, xem Lâm Ẩn như quân cờ để cậu ta làm lính hầu thay chúng ta chặn đao”.
“Thanh Long, ngài đã lên kế hoạch cụ thể rồi à? Phải xử lý thằng nhóc Lâm Ẩn thế nào?”.