“Anh nói cái gì? Anh kêu cô cả Lâm ra ngoài gặp anh? Anh đúng là to gan!”, cô gái mặc đồ đen khinh thường liếc Lâm Ẩn: “Anh có biết cô cả Lâm ngồi trong xe có thân phận gì không?”.
Lâm Ẩn lạnh lùng hỏi: “Thân phận gì?”.
“Cái gì? Chẳng lẽ ngay cả tiếng tăm của cô cả Lâm mà anh cũng chưa từng nghe nói tới? Ngay cả tập đoàn Lâm thị Giang Bắc cũng không biết à?”, cô gái khinh thường nói: “Đúng là kẻ đáng thương, một người đàn ông có tay có chân còn muốn sống dựa vào nghề ăn vạ, ngay cả ăn vạ cũng không có mắt nhìn, không xem thử là ai đã dám lừa bịp tống tiền rồi à?”.
“Tôi chỉ cho đồ đàn ông vô dụng là anh một cơ hội cuối cùng thôi, lập tức cút ngay, nếu quấy rầy cô cả Lâm trên xe nghỉ ngơi thì anh chuẩn bị biến mất ở Ký Châu đi!”.
Trong mắt cô ta, Lâm Ẩn và tài xế này cực kỳ ngu xuẩn, ăn vạ tống tiền lại ăn vạ đúng đoàn xe của cô cả Lâm, đúng là không sợ chết.
Ở Ký Châu, ai mà không biết tiếng tăm của cô cả Lâm chứ?
Cô cả Lâm Vô Tâm, phó tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị Giang Bắc, nhân vật số ba trên hội đồng quản trị, không chỉ nắm giữ của cải vô cùng to lớn, còn được rất nhiều chàng trai tài giỏi của Giang Bắc ngưỡng mộ nữa.
Lúc cô cả Lâm ở Thương Châu đã được khen ngợi là đệ nhất mỹ nữ, hai năm trước đi đến Ký Châu Giang Bắc phát triển càng có tiếng hơn, được vô số chàng trai anh tuấn tài giỏi ở Giang Bắc theo đuổi, ngay cả cậu cả nhà họ Bùi cũng nằm trong số đó.
Con gái của trời cao quý như thế, một người bình thường có thể khinh nhờn được sao?
Người đàn ông ăn vạ này còn muốn cô cả Lâm lăn ra đây gặp anh?
Nếu hành động và lời nói của anh rơi vào tai giới thượng lưu của Ký Châu, không biết sẽ có bao nhiêu con cháu nhà giàu xả giận vì cô cả Lâm, xẻo thịt róc xương anh nữa.
“Tôi nói lần cuối, kêu người trong xe lăn ra đây gặp tôi”, sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi nói.
Ăn ở ngang ngược, tài xế đâm trúng xe người khác, chưa nói tới chuyện có làm người ta bị thương không, lại còn có thái độ tồi tệ như thế.
Anh thật muốn xem thử người ngồi trong chiếc Rolls-Royce kia là ai của tập đoàn Lâm thị Giang Bắc mà lại kiêu căng như thế.
“Anh!”, cô gái mặc đồ đen nổi giận chỉ tay vào Lâm Ẩn: “Có phải anh muốn chết không mà dám gây chuyện ở đây hả?”.
“Tổng quản lý Lưu, đi kêu đội vệ sĩ phía sau tới đây, xử lý tên đàn ông ăn vạ dám khinh thường cô cả này cho tôi”, cô ta hung hăng nói, phất tay ra lệnh vệ sĩ mặc vest bên cạnh.
Vệ sĩ mặc vest thân hình cao lớn lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Ẩn, sau đó đi tới.
“Hoàng Lỵ, ở đây xảy ra chuyện gì thế?”.
Đúng lúc này, phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo dễ nghe.
Trước Rolls-Royce, ông lão mặc vest bung dù mở cửa xe, một đôi giày cao gót tinh xảo chạm đất.
Một cô gái trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp và khí chất bước xuống từ trên xe, mặc sườn xám màu xanh biếc, lộ rõ tư thế tao nhã.
Cô ta nhìn chằm chằm Lâm Ẩn bằng đôi mắt phượng xinh đẹp, như đang quan sát gì đó.
“A! Cô cả, sao, sao cô lại xuống xe, cái tên này đúng là đáng chết, lại còn làm phiền cô cả nghỉ ngơi”, Hoàng Lỵ sợ hãi nói, vẻ mặt rất hoảng hốt.
Thấy Lâm Vô Tâm không tỏ thái độ gì mà chỉ nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, Hoàng Lỵ lập tức trở nên nóng nảy.
“Tổng quản lý Lưu, anh còn đang ngơ ngác cái gì? Không mau kêu người xử lý tên chết tiệt này đi? Cứ phải đợi cô cả tức giận sao?”.
“Được rồi, Hoàng Lỵ, làm người nên rộng lượng, đừng có hùng hổ quá. Anh này và tài xế đâu có cố ý”, Lâm Vô Tâm lạnh nhạt nói, giọng nói cực kỳ trong trẻo.
Nói xong, Lâm Vô Tâm lại nhìn về phía Lâm Ẩn, nghiêm mặt nói: “Thưa anh, tôi rất xin lỗi vì chuyện này, xin hỏi anh cần bồi thường cái gì?”.
Lâm Ẩn nhìn Lâm Vô Tâm, cảm thấy rất hứng thú.
Anh cảm thấy đệ nhất mỹ nhân của Ký Châu là Lâm Vô Tâm này giống cụ bà nhà họ Lâm đến tám chín phần, đặc biệt là đôi mắt phượng thanh tú kia, rất giống với cụ bà lúc còn trẻ.
“Tên khốn to gan! Anh còn dám nhìn chằm chằm cô cả Lâm như thế hả? Còn nhìn nữa tôi móc mắt anh ra!”, Hoàng Lỵ tức giận quát Lâm Ẩn: “Nếu không phải cô cả tốt bụng thì chỉ dựa vào hành động của anh bây giờ đã phải đánh chết anh ngay tại đây rồi!”.
Cô ta cảm thấy Lâm Ẩn thật sự là không biết tốt xấu, cô cả tốt bụng không muốn truy cứu, còn nói chuyện thân thiện với anh, nhưng tên chết tiệt này lại dám không chút kiêng dè nhìn chằm chằm cô cả, đây rõ ràng là bị dung mạo xinh đẹp của cô cả làm chấn động, nảy sinh suy nghĩ không tốt.
“Được rồi, Hoàng Lỵ, cô lui xuống trước đi”, Lâm Vô Tâm không vui nói, cũng có hơi thẹn thùng tránh đi ánh nhìn chăm chú của Lâm Ẩn.
Lâm Vô Tâm từng thấy không ít chàng trai anh tuấn tài giỏi vừa gặp đã yêu mình, ai cũng không dời mắt khỏi mình được, cô ta thường rất chán ghét loại người này. Nhưng Lâm Ẩn thì khác, ánh mắt anh không hề có ý gì khác, sâu thẳm khó dò, ngược lại khiến trong lòng cô ta hơi mất tự nhiên.
Lâm Ẩn không nhìn thêm nữa, hờ hững nói: “Người dưới trướng cô nên khiêm tốn lại một chút, đoàn xe của cô tông trúng xe của tài xế này thì phải bồi thường cho người ta, phải biết xin lỗi”.
Lâm Vô Tâm gật nhẹ đầu: “Anh nói đúng, Hoàng Lỵ, xin lỗi tài xế, chuyển cho người ta hai trăm nghìn tiền làm hỏng xe”.
Hoàng Lỵ cau mày, cực kỳ không muốn xin lỗi tài xế, sau đó bồi thường một khoản tiền.
Tài xế trung niên ngạc nhiên, sợ sệt nhận tiền, khâm phục nhìn Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn cũng không nói thêm nữa, xoay người rời đi, bắt một chiếc taxi khác.
Lâm Vô Tâm vẫn khá có khí thế của người làm chuyện lớn, anh cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ mà so đo với phụ nữ.
“Cô cả, rõ ràng tên kia cùng phe với tài xế, một lũ ăn vạ. Cô khách sáo với bọn họ làm gì, còn thả bọn họ đi, còn đền tiền theo ý bọn họ nữa”, Hoàng Lỵ ở một bên nói, cực kỳ chán ghét Lâm Ẩn.
“Loại đàn ông vô dụng này nên đánh chết sớm một chút, để tránh hại người ở bên ngoài”.
“Thêm một việc không bằng bớt một việc, đừng so đo quá nhiều”, Lâm Vô Tâm hờ hững nói, cũng không giải thích gì thêm mà xoay người trở về chỗ ngồi.
Lâm Vô Tâm vốn sẽ không ra mặt vì chút chuyện nhỏ này, nhưng cô ta bị vẻ ngoài của Lâm Ẩn hấp dẫn, tự nhiên có cảm tình với chàng trai xa lạ này.
Đôi mắt sâu thẳm kia của Lâm Ẩn cực kỳ giống ông nội, khí chất cũng rất giống, điều này khiến Lâm Vô Tâm có cảm giác tò mò với Lâm Ẩn.
Từ nhỏ cô ta đã là con gái cưng của nhà họ Lâm ở Lang Gia, cháu cố của cụ ông nhà họ Lâm, hòn ngọc quý trong tay nhà họ Lâm, từ nhỏ đã đi theo cụ ông nhà họ Lâm học hỏi, địa vị trong gia tộc rất cao.
Hai mươi phút sau.
Lâm Ẩn ngồi xe đến tổng bộ của tập đoàn Lâm thị Giang Bắc, toà nhà Lâm thị.
Toà nhà này có tám mươi mấy tầng, rất rộng lớn, sừng sững ở trung tâm phố xá sầm uất phồn hoa.
Lâm Ẩn nhìn thoáng qua, chậm rãi bước vào trong sảnh lón.
Trong sảnh lớn ở lầu một, một đám tinh anh trong giới kinh doanh mặc vest mang giày da có cả nam lẫn nữ đang đi qua đi lại.
Lâm Ẩn khoanh tay, đang định đi tới quầy lễ tân.
Đột nhiên có một cô gái mặc đồng phục vest đen đi tới đứng trước mặt anh, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là tức giận.
“Sao anh lại ở đây? Tên ăn vạ anh muốn làm gì?”.
Người đến là cấp dưới Hoàng Lỵ của Lâm Vô Tâm, cô ta vừa gặp Lâm Ẩn đã ngạc nhiên kêu lên, sau đó tỏ vẻ chán ghét.
“Đừng nói là anh đến làm phiền cô cả nhé? Sao hả? Cô cả cho tên vô dụng anh hai trăm nghìn còn chưa đủ tống cổ anh sao? Còn dám đến tập đoàn Lâm thị Giang Bắc quấy rối?”, Hoàng Lỵ cười lạnh, ra vẻ như hiểu hết mọi chuyện nói với Lâm Ẩn.