Cụ Trầm Phong mặc một chiếc áo choàng, lão ta ngồi thiền trên nệm.
Có tiếng bước chân từ bên ngoài đi tới.
Lâm Huyền Minh bước vào, ông ta chống tay đứng đó lạnh lùng nhìn cụ Trầm Phong.
“Đỗ Trầm Phong, ông có ý gì hả?”, Lâm Huyền Minh lạnh lùng hỏi.
Cụ Trầm Phong chậm rãi xoay người lại, lão ta thản nhiên nhìn Lâm Huyền Minh hỏi: "Ông Huyền Minh tại sao lại hỏi thế?".
"Ông không cần giả ngây giả dại trước mặt tôi. Nói đi, tại sao ông lại đổi ý đột ngột như thế? Ông coi thỏa thuận của chúng ta là cái gì hả? Ông coi Lâm Huyền Minh tôi là ai hả?", Lâm Huyền Minh tức giận hỏi, ông ta vô cùng bất mãn với cụ Trầm Phong.
Cụ Trầm Phong thản nhiên nói: "Ông Huyền Minh, những gì nên nói không phải tôi đều đã nói hết trước mặt cụ bà nhà họ Lâm rồi sao? Ân oán giữa tôi và Lâm Ẩn đã kết thúc, sau này sẽ không nhắc đến nữa".
“Ha ha”, Lâm Huyền Minh chế nhạo, ông ta chất vấn: “Trầm Phong, trước đây ông nói thế nào hả? Ông nói sẽ không đội trời chung với Lâm Ẩn? Sao nào? Cậu ta cho ông lợi ích gì mà khiến ông có thù nhưng không báo hả, giờ thậm chí còn không cần thể diện nữa hả?".
“Lâm Huyền Minh!”, cụ Trầm Phong tức giận đứng lên: “Ông nói gì thế hả? Đừng tưởng rằng là nhị trưởng lão nhà họ Lâm thì có thể tùy ý làm nhục tôi”.
"Nếu không phải tôi đang ở núi Lang Gia thì hôm nay tôi nhất định sẽ rút kiếm ra đấu với ông một trận!".
Lâm Huyền Minh cười lạnh một tiếng rồi nói: "Trầm Phong, ông nghĩ bản thân vẫn còn như trước kia sao? Võ công của ông có thể đánh bại tôi hả?".
"Hôm nay ông phản bội tôi. Từ nay về sau đừng trách tôi sẽ không khách sáo với thung lũng Trầm Phong ông!".
Cụ Trầm Phong lạnh giọng đáp lại: "Lâm Huyền Minh, tôi làm việc đúng mực không cần giải thích với ông. Nếu ông muốn làn gì thung lũng Trầm Phong thì cứ tự nhiên. Còn ông muốn đối phó Lâm Ẩn thì đó là việc của ông, không liên quan tới tôi".
Trong lòng cụ Trầm Phong vô cùng tức giận, lão ta bị lời nói của Lâm Huyền Minh khiến cho bực bội.
Nếu là lúc bình thường thì lão ta chắc chắn sẽ không xúc phạm Lâm Huyền Minh như thế, nhưng so với kẻ có thực lực kinh khủng như Lâm Ẩn thì đắc tội với Lâm Huyền Minh có là gì?
Nếu không phải bị Lâm Ẩn phong ấn một phần kinh mạch, thực lực của lão ta bị giảm mạnh, thì lão ta cũng không sợ Lâm Huyền Minh.
Dù sao lão ta cũng đạt tới cảnh giới bảng Thiên sớm hơn Lâm Huyền Minh mấy năm, tu vi của lão ta cũng cao hơn.
Chỉ cần cụ Trầm Phong làm tốt được chuyện Lâm Ẩn giao cho, thì sẽ mở lại được phong ấn, khôi phục thực lực, khi đó thì lão ta còn sợ gì Lâm Huyền Minh nữa?
"Tốt, tốt lắm".
Nhìn thấy thái độ cứng rắn của cụ Trầm Phong thì Lâm Huyền Minh tức giận tới bật cười.
"Vậy thì cứ chờ xem!".
Sau khi nói ra những lời này thì Lâm Huyền Minh lạnh lùng khịt mũi, phất tay áo rời đi.
Khi bước ra khỏi sảnh thì gương mặt ông ta xuất hiện vẻ nghiêm trọng.
Hành vi của cụ Trầm Phong quá kì lạ!
Sao lão ta lại dám cứng rắn với ông ta như vậy chứ?
Lão ta thà xúc phạm nhị trưởng lão của nhà họ Lâm, một cao thủ bảng Thiên như ông ta, chứ không dám đắc tội với thằng nhãi Lâm Ẩn?
Có phải ông ta điên rồi không?
Lâm Huyền Minh càng nghĩ càng tức giận, trận chiến lần này Lâm Ẩn đã thắng rồi?
Sớm muộn gì ông ta cũng sẽ tìm cơ hội tiêu diệt thung lũng Trầm Phong và giẫm chết Lâm Ẩn!
Một tên mất nửa võ công như cụ Trầm Phong và một kẻ không biết sống chết như Lâm Ẩn lại dám thách thức quyền uy của ông ta!
...
Ở một khoảng sân khác trên núi Lang Gia.
Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt ngồi trên ghế đá trong sân, Lâm Huyền Diệp đang cầm ấm trà từ từ rót trà cho hai bọn họ.
“Lâm Ẩn, xem ra thực lực của cháu còn mạnh hơn tưởng tượng của ông ngoại. Cụ Trầm Phong và những người khác đều bị cháu đánh bại”, Lâm Huyền Diệp xúc động nói: “Ông vẫn lo lắng cháu sẽ khó khăn khi ở đây".
“Cũng không phải là đánh bại đâu ạ, chỉ là cháu đã nói chuyện với cụ Trầm Trong, ông ta cũng coi như làm việc có tình có lý”, Lâm Ẩn bình tĩnh nói.
Lâm Huyền Diệp mỉm cười, ông ấy cũng không tiếp tục hỏi, ông ấy biết Lâm Ẩn nhất định có bí mật riêng.
"Lâm Ẩn, cụ bà gọi anh cả ở lại nói chuyện một mình, chắc chắn có ý gì đó", Lâm Huyền Diệp nghiêm nghị nói: "Theo ông đoán, cháu sắp phải đối đầu trực diện với cậu cả rồi”.
"Đại trưởng lão ngoài mặt bình tĩnh nhưng thực tế lại hiếu thắng hơn cả nhị trưởng lão. Tuy rằng cháu không xúc phạm đến ông ta, nhưng ông ta cũng không đứng yên chịu đựng vị trí đại trưởng lão của mình bị lung lay đâu".
Lâm Ẩn khẽ gật đầu nói: "Không thể tránh được".
“Ừ”, Lâm Huyền Diệp cũng gật đầu: “Cháu cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý, võ công của cậu cả Lâm Hiên không coi thường được đâu, cậu ta là người đứng đầu trong bảng Thiên, rất nổi tiếng trong giới lánh đời”.
Lâm Huyền Diệp suy nghĩ một lát rồi dứt khoát nói: "Nếu như ông ngoại đoán không sai thì đại trưởng lão chắc sẽ chủ động đề nghị với cụ bà để cháu tới Ký Châu giải quyết chuyện nhà họ Bùi, để cháu và Lâm Hiên so tài một trận ở đấy”.
“Ồ?”, Lâm Ẩn vô cùng hứng thú hỏi: “Ông ngoại sao lại nghĩ thế?”.
Anh đã sắp xếp chuyện nhà họ Bùi ở Ký châu từ trước rồi, anh cũng có nghe nói cậu cả nhà họ Lâm vừa mới trở về từ Ký Châu, nghe nói hắn ta thu hoạch được không nhỏ.
Lâm Huyền Diệp nghiêm mặt nói: "Tình hình của nhà họ Bùi ở Ký Châu rất phức tạp. Có thể giới lánh đời sau này sẽ chỉ còn năm gia tộc, nhà họ Bùi sẽ sụp đổ. Nhà họ Lâm đã chuẩn bị hơn một năm trời chỉ để chiếm được toàn bộ nhà họ Bùi”.
"Cụ Bùi ở Ký Châu cũng sắp chết rồi, mà Huyết Y Thần Công quan trọng nhất của nhà họ Bùi chính là thứ mà vô số người trong giới lánh đời thèm muốn. Ngoài ra nhà họ Bùi cũng có cơ nghiệp to lớn ở Ký Châu và đế chế bạc tỷ ở thế tục...".
"Nghĩ thôi đã thấy đây là trận chiến đẫm máu rồi”.
"Cậu cả có lợi hơn ở Ký Châu. Cụ bà giữ anh cả lại ý đồ là muốn cậu cả và cháu sẽ so tài một trận, từ trước tới nay ông ta đều đoán được ý đồ của cụ bà, thế nên sẽ nhân cơ hội đề nghị cháu đi Ký Châu, như thế thì ông ta sẽ nắm chắc phần thắng hơn".
Lâm Ẩn gật đầu nói: "Đi cũng không sao".
Lâm Huyền Diệp đang định nói gì đó thì đột nhiên có một người đàn ông mặc vest xanh bước vào trong sân.
Người đàn ông này khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo khôi ngô, không cần giận dữ cũng đủ uy phong, trong mắt hiện lên vẻ tự tin bình tĩnh.
Trên mặt Lâm Huyền Diệu hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó ông ấy cười nói: "Cậu cả tới chơi mà tôi không kịp ra đón".
Người tới chính là Lâm Hiên, cậu cả của nhà họ Lâm.
"Chú mười hai quá khách sáo rồi, lần này cháu từ Ký Châu về, nghe nói em Lẩm Ẩn và chú mười hai đã trở lại núi Lang Gia, chúc mừng chú mười hai với em ba”, Lâm Hiên cườI nói.
Hắn ta nói xong thì quay sang nhìn Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn cũng thản nhiên nhìn lại.
Hai người nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều thản nhiên, nhưng bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.