Lâm Ẩn đi ra ngoài, phát hiện ngoài Tần Hằng Nguyệt đang đợi bên ngoài còn có thêm hai người đàn ông trung niên mặc sườn xám nam có khí chất không tầm thường.
Một người có khuôn mặt uy nghiêm, mắt sắc như ưng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.
Anh đưa mắt nhìn qua, nhíu mày.
Trên người kẻ đang nhìn anh phát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ, trong mắt tràn đầy thù địch, có vẻ rất muốn giết chết mình.
“Cậu Lâm Ẩn, đây là nhị trưởng lão Lâm Huyền Minh và bát trưởng lão Lâm Huyền Hạc”, Tần Hằng Nguyệt ở bên cạnh giới thiệu.
“Nhị trưởng lão Lâm Huyền Minh”, Lâm Ẩn hơi đăm chiêu, sắc mặt không chút thay đổi nhìn về phía người đàn ông trung niên khí thế mạnh mẽ kia.
Dáng người Lâm Huyền Minh cao ngất, khí thế không tầm thường, đôi mắt có thần, đứng ở đó thôi đã giống như diều hâu sắp bay lên trời cao, lộ ra hơi thở tàn nhẫn hung ác.
Lâm Huyền Minh lớn hơn ông ngoại Lâm Huyền Diệp, tuổi thật đã sáu mươi mấy, thậm chí là bảy mươi mấy tuổi.
Nhưng nhìn từ bên ngoài, Lâm Huyền Minh giống như một người đàn ông trung niên bốn năm mươi tuổi đang rất khoẻ mạnh, đầu đầy tóc đen, cực kỳ có tinh thần.
Lâm Ẩn chỉ nhìn thoáng qua đã có thể kết luận, đây là tông sư cấp bảng Thiên!
Đây là lần đầu tiên anh gặp mặt nhị trưởng lão của nhà họ Lâm.
Nhưng lúc trước đã từng đấu đá vô số lần rồi.
Mỗi lần đều là Lâm Huyền Minh chịu kết cục thảm hại, hoàn toàn có thể tưởng tượng được ý muốn giết mình của ông ta.
Lâm Huyền Minh hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn một cái, sau đó không nói nhiều mà xoay người rời đi.
Sắc mặt Lâm Huyền Hạc xanh mét, khuôn mặt già giận đến đỏ lên, cũng xoay người đuổi theo Lâm Huyền Minh.
“Ha”, Lâm Ẩn cười lạnh.
Từ trong miệng cụ Trầm Phong, anh đã biết là âm mưu của Lâm Huyền Minh, muốn mượn dao giết người, mượn tay cụ Trầm Phong phế bỏ mình.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng mấy năm trước cụ Trầm Phong đã bị mình đánh đến mức mất hết can đảm, thấy bóng lưng của mình còn sợ, làm gì dám ra tay?
Chắc hẳn Lâm Huyền Minh này là muốn đến xem trò cười của mình, lúc này không được như ý muốn chắc chắn sẽ tức lắm.
Lâm Ẩn đã sớm ra quyết định với nhị trưởng lão Lâm Huyền Minh của nhà họ Lâm này rồi, tìm cơ hội thích hợp, nhất định phải giết chết.
Lâm Ẩn đến nhà họ Lâm ở Lang Gia còn có một mục đích là muốn thay ông ngoại Lâm Huyền Diệp làm chuyện năm đó ông ấy chưa làm xong, cũng vì trả thù cho người mẹ đã mất.
Để nhà họ Lâm xem thử đứa con trai của Lâm Thục Cầm bị bọn họ đuổi khỏi gia tộc là nhân vật như thế nào!
“Cậu Lâm Ẩn, đã nói chuyện với cụ Trầm Phong xong rồi sao?”, Tần Hằng Nguyệt cũng ngạc nhiên quan sát Lâm Ẩn.
Ông ta cũng không ngờ Lâm Ẩn có thể bình yên vô sự đi ra khỏi đại điện có cụ Trầm Phong.
Phải biết rằng khi nãy Tần Hằng Nguyệt đã cảm nhận được kiếm ý sắc bén phát ra từ trong đại điện, ngay cả ông ta cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Ông ta có thể kết luận cụ Trầm Phong đã nổi giận, cũng đã ra chiêu rồi.
Nhưng kết quả Lâm Ẩn lại không bị gì đi ra ngoài? Cụ Trầm Phong có thể nuốt xuống cơn giận đồ đệ bị giết chết mà không dạy dỗ Lâm Ẩn ư?
Tần Hằng Nguyệt nhìn Lâm Ẩn thêm mấy lần, nhưng làm cách nào cũng không nhìn được được manh mối từ trên mặt Lâm Ẩn.
Trong lòng ông ta cảm thấy, Lâm Ẩn này càng ngày càng khó nhìn thấu rồi! Thật sự quá khó dò.
“Xem như đã nói chuyện xong rồi đi”, Lâm Ẩn hờ hững đáp.
Tần Hằng Nguyệt cười khan hai tiếng: “Thủ đoạn của cậu Lâm Ẩn đúng là không tầm thường, ngay cả tình thế khó giải quyết như vậy cũng có thể bình tĩnh xử lý! Tôi thật khâm phục”.
Nói xong, Tần Hằng Nguyệt thay đổi chủ đề, nói tiếp: “Cậu Lâm Ẩn, vậy mời cậu đến chính điện, cụ bà đang đợi cậu đó ạ”.
Nói xong, hai người đi về phía chính điện nhà họ Lâm, Lâm Ẩn thuận đường dẫn cả Trương Kỳ Mạt theo.
Ở một bên khác.
Lâm Huyền Minh và Lâm Huyền Hạc đi tới bậc thang ngọc thạch bên ngoài chính điện nhà họ Lâm.
Lâm Huyền Minh mặt như gan heo, bàn tay siết chặt kêu lên răng rắc, tức muốn nổ phổi!
“Nhị trưởng lão, anh, anh bớt giận. Đợi lát nữa phải gặp cụ bà rồi, đừng xúc động”, Lâm Huyền Hạc ở bên cạnh nhận ra ông ta đang tức giận thì vội vàng khuyên bảo.
“Đúng là hoang đưởng! Đỗ Trầm Phong kia là tên vô dụng sao? Đang làm cái gì không biết nữa! Đồ đệ của lão ta bị Lâm Ẩn giết, tôi ra lợi ích lớn như thế dụ dỗ lão ta, lão ta lại có thể bỏ qua cho Lâm Ẩn?”, Lâm Huyền Minh gần như là nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói.
Ông ta không hiểu vì sao Lâm Ẩn lại có thể không có việc gì ra ngoài!
Cụ Trầm Phong đang làm gì vậy?
Chẳng lẽ lão ta đấu không lại Lâm Ẩn?
“Có lẽ Đỗ Trầm Phong đã ra chiêu rồi, chẳng là Lâm Ẩn tiếp được? Bị cậu ta làm sợ hãi nên không dám ra tay lần nữa?”, Lâm Huyền Hạc đăm chiêu nói, cũng thấy rất khó hiểu.
Hai người bọn họ vốn cực kỳ vui vẻ muốn tới xem trò cười của Lâm Ẩn, xem Lâm Ẩn bị phế bỏ võ công, chật vật lăn ra ngoài như thế nào.
Nhưng không ngờ Lâm Ẩn lại không có việc gì xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tâm trạng này, có thể đoán là khó chịu đến mức nào!
“Khó mà tin được, khó mà tin được!”, Lâm Huyền Minh liên tục lắc đầu, không cam lòng nói: “Đỗ Trầm Phong này là tông sư một đời kiến lập tông phái, từng là cao thủ ngồi trên bảng Thiên kiểu gì không biết! Ngay cả một Lâm Ẩn cũng không dạy dỗ được?”.
“Chẳng lẽ phải ép anh tìm cơ hội tự mình xử Lâm Ẩn?”.
“Nhị trưởng lão, đừng gấp gáp, đợi trở về chúng ta đi hỏi Đỗ Trầm Phong thử xem lão ta làm việc kiểu gì! Nếu không nói rõ ràng thì xử luôn ông già nửa tàn phế đó luôn!”, Lâm Huyền Hạc nói: “Trước mắt cụ bà muốn gặp mặt dặn dò công việc cho Lâm Ẩn, chúng ta còn có cơ hội đánh trả!”.
“Đánh trả?”, ánh mắt Lâm Huyền Minh trở nên lạnh lùng, có hơi đăm chiêu.
“Cũng phải, cho dù thế nào, anh vẫn muốn Lâm Ẩn khó chịu ở nhà họ Lâm! Muốn sống yên ở nhà họ Lâm, không đơn giản vậy đâu!”.
….
Năm phút sau.
Đại điện nhà họ Lâm.
Cụ bà ngồi thẳng trên ghế thái sư đứng đầu.
Bên dưới là các trưởng lão thế hệ trước của nhà họ Lâm, bọn họ đều là nhân vật khá có quyền lên tiếng.
Cả ông ngoại Lâm Huyền Diệp của Lâm Ẩn cũng có mặt.
Lần này xem như là lần chính thức xuất hiện của Lâm Ẩn ở nhà họ Lâm với thân phận người thừa kế, khá quan trọng.