Ánh mắt Lâm Tiếu để lộ ra tia lạnh lùng không dễ phát hiện, sau đó hắn ta lại khôi phục nụ cười nhiệt tình, nói: “Sao có thể chứ, em Lâm Ẩn ngàn dặm xa xôi từ thủ đô tới Thương Châu, sao có thể không mời cậu một bữa ăn ngon chứ?”.
Nói xong, Lâm Tiếu lấy một chiếc ghế từ tay người hầu, để vào chỉnh tề.
Lâm Ẩn cũng không nói nhiều, thoải mái ung dung ngồi xuống.
Lâm Tiếu rất tự nhiên ngồi vào ghế chủ vị, nói: “Em Lâm Ẩn, giới thiệu với cậu một chút”.
“Vị này chính là hội trưởng Lý Vạn Nguyên của hội thương mại Thương Châu. Ông ấy nổi danh là thần tài ở Thương Châu, tương lai cậu muốn đầu tư phát triển ở đây, chỉ cần chào hỏi hội trưởng Lý một tiếng, mọi chuyện sẽ đâu vào đó”.
Lâm Tiếu chỉ vào người đàn ông trung niên mập mạp nói.
Lý Vạn Nguyên - hội trưởng hội thương mại Thương Châu, được công nhận là nhà giàu số một ở đây. Ông ta có thế lực cực lớn ở Thương Châu, cũng là một nhân vật nổi danh trên thương trường ở Long Quốc.
Chuyện nổi danh nhất của ông ta, chính là lúc trước nhà giàu số một ở Cảng Thành - Quý Trọng Sơn muốn đầu tư phát triển ở Thương Châu, đã bị ông ta làm tái mặt, tổn thất nghiêm trọng phải rút vốn bỏ chạy, mà không dám ho he một tiếng nào.
Tỉnh Thương Châu rất bài ngoại, ý thức bảo vệ địa phương vô cùng mạnh. Cho dù nhân vật lớn trời nam đất bắc nào tới đây, cũng phải thấp đi ba phân.
“Xin chào, cậu ba, kẻ hèn này là Lý Vạn Nguyên, hội trưởng danh dự của hội thương mại Thương Châu”, hội trưởng Lý cười tủm tỉm nhìn Lâm Ẩn: “Không đúng, nghe nói cậu ba cũng là hội trưởng hội thương mại ở thủ đô, gọi cậu là hội trưởng Lâm có lẽ sẽ càng hợp lý hơn”.
“Đúng vậy, hội trưởng Lý, em Lâm Ẩn làm ăn rất lớn ở thủ đô. Ở Cảng Thành, cậu ấy cũng là một nhân vật rất quan trọng”, Lâm Tiếu ung dung nói: “Hai người đều là ông lớn trong giới thương mại ở Long Quốc, sẽ có cơ hội hợp tác thôi”.
“Ồ? Cậu Lâm thật sự có sản nghiệp lớn như vậy sao? Tôi nghe người bên ngoài đồn đại rất ghê gớm, nhưng sao tôi lại chưa từng nghe qua nhỉ?”, một người đàn ông trung niên tóc ngắn, vẻ mặt có chút chế giễu nhìn Lâm Ẩn.
“Ông Ngũ à, ông đúng là ếch ngồi đáy giếng rồi. Cậu Lâm Ẩn là nhân vật chỉ cần giậm chân một cái, cả thủ đô sẽ rung chuyển đó. Quý Trọng Sơn ở Cảng Thành kia ban đầu tới Thương Châu không phải rất ngang ngược sao? Xem đi, chính là bị cậu Lâm Ẩn bức tử đấy”.
“Ồ? Là cậu Ẩn kia sao? Đã từng nghe quan một chút. Nhưng mà có tác dụng gì đâu? Ở Thương Châu, cho dù cậu ta là rồng là rắn, ở bên ngoài ngang ngược thế nào, thì đến đây cũng phải theo quy tắc ở Thương Châu”, ông Ngũ ngậm một điếu xì gà, vô cùng khí phái nói.
“Ha, em Lâm Ẩn, đây là Ngũ Cát, ông Ngũ. Ở địa bàn Thương Châu này, tất cả các phe phái thế lực, có chuyện gì chỉ cần nói với ông ấy một tiếng, không gì không giải quyết được”, Lâm Tiếu cười nói.
“Cậu mới tới Thương Châu, anh sẽ giới thiệu cho cậu một vài người bạn, để tránh cậu vô tình phá hỏng quy tắc, cũng không tổn thương người một nhà, ha ha”.
Lâm Ẩn sắc mặt thản nhiên, nhìn mấy người Lâm Tiếu kẻ xướng người họa.
Lâm Tiếu đang cảnh cáo anh, cũng đang thể hiện thế lực của hắn ta.
Lâm Ẩn rất rõ ràng trong lòng, tỉnh Thương Châu này đã sớm bị nhà họ Lâm kinh doanh một cách khép kín như thùng sắt, kim đâm không lọt, nước không chảy vào được.
Cho dù bên ngoài có tiền có thế đến thế nào, tới đây đều phải theo quy tắc của nhà họ Lâm.
Từ thái độ của Lý Vạn Nguyên và tên họ Ngũ kia đối với anh, là có thể thấy được.
Tới một đẳng cấp nào đó, sức ảnh hưởng của tiền sẽ trở nên nhỏ bé không đáng kể, không mua nổi thể diện.
Lâm Tiếu đang nhắc nhở anh, ở Thương Châu anh không có chút sức ảnh hưởng nào, thế lực ở thủ đô và Cảng Thành ở đây đều không đáng nhắc tới.
Không có thân phận người thừa kế của nhà họ Lâm này, ngay cả những người bình thường như Lý Vạn Nguyên hay ông Ngũ, cũng sẽ không cho anh sắc mặt tốt.
“Chuyện là, cậu ba, tôi có một người bạn quen biết cậu đã lâu, hình như có chút việc, nên hôm nay tôi dẫn tới đây, để cô ấy nói vài lời với cậu được không?”, Lý Vạn Nguyên bỗng mở miệng nói.
“Quen biết đã lâu?”, Lâm Ẩn nhíu mày, anh không hề có mối quan hệ nào ở Thương Châu.
Bộp bộp.
Không đợi Lâm Ẩn lên tiếng, Lý Vạn Nguyên đã vỗ tay hai tiếng.
Lúc này, từ chỗ cửa hông, một cô gái khí thế hiên ngang, mặc một bộ quần áo luyện võ màu trắng đi tới.
Cô gái vô cùng xinh đẹp, mặt mày lộ ra khí khái anh hùng, chỉ là ánh mắt lạnh lùng, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Ẩn.
“Lâm Ẩn? Anh còn dám tới Thương Châu?”, cô gái tức giận chất vấn, khí thế hung hăng.
“Hả?”, Trương Kỳ Mạt nhìn thoáng qua cô gái vừa đi tới, vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Lâm Ẩn.
“Kỳ Mạt, anh không quen biết cô ta”, Lâm Ẩn quả quyết nói, chỉ sợ khiến Kỳ Mạt hiểu lầm.
“Anh không quen biết tôi, vậy anh có nhận ra sư huynh Hà Tam Kim của tôi không?”, cô gái trừng mắt nhìn Lâm Ẩn: “Anh là đồ chó chết, giết sư huynh của tôi, còn dám tới địa bàn của thung lũng Trầm Phong chúng tôi?”.
Khi cô gái nói chuyện, từ cửa hông có mấy tên đàn ông mặt mày hung ác, ai cũng khí thế tàn ác, nhìn là biết không phải nhân vật tầm thường.
Lúc này, bầu không khí trong hội trường trở nên hơi căng thẳng.
Người nhà họ Lâm ở đây đều nhìn sang, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Mà Lâm Tiếu vẫn ngồi ở một bên vững như Thái Sơn, ánh mắt quan sát Lâm Ẩn.
“Thung lũng Trầm Phòng?”, Lâm Ẩn rất có hứng thú nhìn về phía cô gái này, thản nhiên nói: “Hà Tam Kim là sư huynh của cô? Cô tới báo thù cho hắn ta?”.
“Không sai, tôi tới đây để giết đồ chó chết nhà anh, anh có dám đấu một trận với tôi không? Ngay tại đây, nếu thua thì để mạng của anh lại đây!”, cô gái tức giận nói.
“Hầy, Hà Tam Cô, cô làm gì vậy? Không thấy đây là bữa tiệc của nhà họ Lâm sao? Đúng là không ra thể thống gì cả! Còn không mau lui xuống?”, Lâm Tiếu giả vờ đứng dậy, tức giận mắng cô gái.
“Cậu hai, tôi tôn trọng anh, tôi cũng hi vọng anh tôn trọng tôi và cậu ba đây. Chẳng lẽ, Lâm Ẩn - cậu ba nhà họ Lâm, đường đường là một người đàn ông lại còn muốn tránh sau lưng cậu hai sao? Dám làm mà không dám nhận?”, Hà Tam Cô cười lạnh nói.
“Chuyện này...”, Lâm Tiếu ta vẻ rất khó xử nhìn về phía Lâm Ẩn: “Em Lâm Ẩn, cậu xem đi, chuyện này phải làm sao bây giờ?”.
“Hà Tam Cô này cũng đang vô cùng tức giận, một cô gái yếu đuối chạy tới đây gây chuyện. Cậu xem, để anh cho người đuổi cô ta đi nhé? Hay là Lâm Ẩn cậu tự mình xử lý?”, Lâm Tiếu ra vẻ rất khổ não, nhìn Lâm Ẩn nói: “Hầy, lại là thân con gái, phải lôi cô ta ra thị uy giúp cậu, dám tới bữa tiệc của nhà họ Lâm gây sự, đúng là khó giải quyết”.