Ánh mắt Lâm Ẩn dần trở nên sâu thẳm, khó mà thăm dò được gì từ gương mặt anh.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đã say ngủ của Trương Kỳ Mạt, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Bên ngoài quán cà phê.
Tư Không Phú đi ra quảng trường, ông ta bước vào chiếc xe Mercedes-Benz đen đậu bên vệ đường.
Thanh Long cầm chuỗi hạt trong tay, hắn híp mắt dựa vào lưng ghế, dường như đang suy ngẫm điều gì đó.
“Ômg Tư Đồ, bàn bạc ra sao?”, Thanh Long hé mắt ra, để lộ đôi mắt trông như chim ưng rồi hỏi hờ hững.
“Lâm Ẩn động lòng rồi”, Tư Không Phú cười nhạt rồi nói: “Không khác những gì tôi nghĩ, Lâm Ẩn chẳng có lý do gì để từ chối sự giúp đỡ của chúng ta cả”.
Thanh Long bật cười rồi nói: “Ông Tư Không ra tay, quả nhiên không bình thường”.
“Ha ha, ngài Thanh Long quá khen”, Tư Không Phú cũng bật cười: “Mặc dù Lâm Ẩn không đồng ý ngay, có điều nhìn thái độ của cậu ta thì chẳng có vấn đề gì đâu”.
Thanh Long khẽ gật đầu rồi nói: “Đây là vấn đề hệ trọng, đương nhiên Lâm Ẩn cần phải trở về suy nghĩ cẩn thận. Với tính cách của cậu ta, không lập tức trở mặt nghĩa là cậu ta đang tính toán đến lợi và hại”.
“Đúng thế”, Tư Không Phú lên tiếng tán đồng: “Chỉ cần trở về lên kế hoạch chu đáo, giúp Lâm Ẩn khống chế cục diện lúc cậu ta về Thương Châu, can thiệp vào chuyện trong nhà họ Lâm, khi có đầy đủ các điều kiện cần thiết thì sẽ thành công thôi”.
“Ngài Thanh Long, tôi đã thu thập được tin tình báo mới nhất từ bên Thương Châu rồi”, Tư Không Phú chuyển đề tài, ông ta nghiêm mặt mà nói: “Ở phía Thương Châu, con cả nhà họ Lâm dẫn theo cậu cả từ Kỳ Châu khải hoàn trở về, cậu hai Lâm Tiếu của nhà họ Lâm cũng từ Hoàng Hải về rồi”.
“Theo như những gì tôi biết, lần này Lâm Ẩn đến tỉnh Thương Châu, cậu ta sẽ gặp nguy hiểm muôn phần, không thể tránh khỏi việc bị đả kích một phen”, Tư Không Phú nói thong thả: “Ngài Thanh Long, lần này cần phải có ngài sắp xếp tinh binh kiện tướng cho tôi, để tôi dẫn đến tỉnh Thương Châu thay Lâm Ẩn khống chế cục diện, để cho cậu ta biết được thực lực của chúng ta”.
Thanh Long gật đầu rồi đáp: “Không thành vấn đề, tôi đã sắp xếp ổn thỏa người đến Thương Châu rồi”.
“Lát nữa ông Tư Không có thể kiểm tra lại lần nữa, nếu như ông không vừa ý thì cứ tự nhiên lựa chọn người dưới trướng của tôi”.
“Ha ha”, Tư Không Phú phá ra cười giòn giã: “Ngài Thanh Long làm việc đúng là không có chút sơ hở nào cả. Nếu như chuyện nhà họ Lâm thành công thì chắc chắn tôi sẽ ca ngợi công lao của ngài Thanh Long trước mặt ngài Cố”.
Thanh Long cũng mỉm cười mà đáp: “Chúng ta đều làm việc cho ngài Cố, đương nhiên phải ráng hết sức mình”.
“Hay, hay lắm. Có một vị tướng tài như ngài Thanh Long đây thì sao ngài Cố còn sầu muộn nghiệp lớn không thành kia chứ?”, Tư Không Phú cười cười rồi nói.
Thanh Long chuyển đề tài, hắn nghiêm mặt mà nói: “Ông Tư Không, nếu như muốn nhúng tay vào nhà họ Lâm Lang Gia, muốn nâng đỡ Lâm Ẩn thì nên tìm hiểu nội bộ nhà họ Lâm, và cả thế lực của hai đối thủ cạnh tranh với Lâm Ẩn nữa”.
“Theo như tôi biết, cậu cả và cậu hai của nhà họ Lâm đều được thế lực hùng mạnh chống lưng. Ông Tư Không đã lên kế hoạch kỹ lưỡng cho chuyến đi tỉnh Thương Châu này chưa?”.
Nghe thấy thế, Tư Không Phú tỏ vẻ nghiêm túc, ông ta nói: “Tôi đã điều tra kỹ lưỡng về hai người thừa kế còn lại của nhà họ Lâm, cũng đã lên kế hoạch chi tiết. Tôi đã báo cáo chuyện này lại cho ngài Cố nghe, nhận được sự đồng ý của ngài Cố, cho phép tôi sử dụng đặc quyền để tìm hiểu kỹ lưỡng tình hình trong nhà họ Lâm”.
“Cậu cả Lâm Thành Hóa của nhà họ Lâm nhận được sự ủng hộ của rất nhiều nguyên lão trong hội trưởng lão của nhà họ Lâm, ngoài ra, hắn còn có sự ủng hộ từ phía bên ngoài như nhà họ Tần và Thanh Hoa Minh nữa, gốc rễ trong giới lánh đời rất vững chắc”.
“Cậu hai Lâm Tiếu của nhà họ Lâm có vai vế thấp hơn, tuổi tác nhỏ hơn hắn. Nếu so với Lâm Thành Hóa, thế lực của hắn ta mỏng hơn một chút, nhưng thắng ở chỗ còn trẻ tuổi, tiềm năng cao hơn”.
“Nói đi nói lại, Lâm Tiếu và lão già Hoàng Long cũng khá thân thiết, cũng được xem như là học trò của Hoàng Long”, Tư Không Phú nói với vẻ châm chọc: “Lâm Tiếu đi Hoàng Hải xin gặp Hoàng Long là vì muốn nhận được sự ủng hộ từ lão ta. Chỉ tiếc lão già Hoàng Long tự cho mình thanh cao, không chịu ủng hộ”.
“Ồ? Cậu hai nhà họ Lâm có mối quan hệ thân thiết với Hoàng Long? Ngài Cố đã kiêng dè cụ ông nhà họ Lâm từ lâu, có mối quan hệ với Hoàng Long thì sao chúng ta lại không sớm ngày nhúng tay vào nhà họ Lâm? Mà bây giờ lại phải thông qua Lâm Ẩn?”, Thanh Long thắc mắc.
Tư Không Phú cười lạnh, ánh mắt ông ta càng đậm vẻ mỉa mai: “Ngài Thanh Long, ngài và lão Hoàng Long cũng được xem như bạn cũ, chắc chắn cũng hiểu lão ta là một người ỷ già lên mặt. Trước giờ có việc cần thì mới gọi lão già Hoàng Long này được, không việc gì thì lão ta chỉ ở trong địa bàn trong tỉnh Hoàng Hải của mình mà thôi”.
“Ban đầu, lúc ngài Cố giao quyền ở Long Quốc lại cho Hắc Long Vương, lão ta là một trong những người bất mãn nhất. Ngài Cố cũng đã cử người đi tìm lão ta để bàn về chuyện trong nhà họ Lâm, bảo lão ta phối hợp nhưng không ngờ lão già này lại trốn tránh, tự nói là mắc bệnh nặng nên có lòng mà sức không đủ”.
“Hừ, nếu không phải vì niệm tình xưa thì ngài Cố đã phế đi lão già này từ lâu rồi”, Tư Không Phú hừ lạnh, dường như ông ta có thù với Hoàng Long chân nhân vậy.
Thanh Long lắng nghe với vẻ mặt không cảm xúc, ánh mắt hắn sáng lên.
Nghe từ khía cạnh khá cũng hiểu đại khái một vài chuyện.
Hoàng Long chân nhân được xem là nguyên lão có thâm niên lâu nhất trong Long phủ, lúc phủ quân tiền nhiệm bế quan, thậm chí lão ta còn được nắm quyền điều hành Long phủ, khi ấy uy quyền của lão ta hoàn toàn lấn áp môn chủ môn Thiên như ngài Cố.
Sau đó, phủ quân tiền nhiệm bế quan mất tích, giao lại quyền dẫn dắt Long phủ lại cho người thừa kế của mình, Hoàng Long chân nhân cũng là một trong những người bất mãn nhất.
Cho đến khi Long phủ hỗn loạn, Hoàng Long chân nhân cũng thành lập tông phái độc chiếm một vùng, từng muốn đoạt lấy chiếc ghế phủ quân, chỉ có điều cuối cùng lão ta bại trước ngài Cố nên bây giờ mới về ở ẩn mà thôi.
Trong lòng Thanh Long hiểu rất rõ, Hoàng Long chân nhân cũng là một người có dã tâm, thế lực trong bóng tối của lão ta thâm sâu khó dò.
Xem ra tình hình trong nhà họ Lâm rất phức tạp.
“Khó mà nói trước được Hoàng Long chân nhân có nhúng tay vào nhà họ Lâm hay không. Ai mà biết được lão ta có âm thầm chỉ dạy gì cho cậu hai Lâm Tiếu hay không kia chứ”.
Thanh Long thờ ơ nói như thế.
Nghe thấy lời của hắn, Tư Không Phú chợt híp mắt lại, ánh mắt của ông ta trở nên lạnh lùng như thể tỉnh ngộ ra cái gì.
“Ngài Thanh Long, ngài nói đúng lắm. Tôi sẽ cẩn thận bẩm báo lại chuyện này cho ngài Cố”, Tư Không Phú nói một cách nghiêm túc: “Cứ nhắm vào mối quan hệ giữa lão già Hoàng Long và cậu hai trong nhà họ Lâm, rồi trấn áp nó”.
“Trước giờ Hoàng Long luôn đầy rẫy dã tâm, nói không chừng đã nhắm vào bí kíp của nhà họ Lâm Lang Gia rồi…”, Tư Không Phú lẩm bẩm như thể đang suy nghĩ điều gì.
“Ngài Thanh Long, ngài đợi tin của tôi đi. Nếu như tôi đi Thương Châu chuyến này mà gặp chuyện bất trắc, có lẽ phải xin ngài đích thân đến khống chế tình hình!”, Tư Không Phú nói một cách quyết đoán.
Thanh Long khẽ gật đầu rồi đáp: “Ông Tư Không, chuyện này rất hệ trọng, chỉ cần ông có lệnh điều động của ngài Cố. Tôi ở thủ đô đợi tin tức của ông, có thể dẫn theo tinh nhuệ dưới trướng mình đến Thương Châu bất kỳ lúc nào”.
“Được! Tôi sẽ về xin ngài ấy sắp xếp”.
Tư Không Phú nói một tiếng được rồi lạnh mặt xuống xe, bước vào trong xe thương vụ của ông ta, chiếc xe chạy xa khỏi nơi này.
Ánh mắt Thanh Long trở nên sâu thẳm, hắn đặt chuỗi hạt trong tay mình xuống, không biết lòng bàn tay rịn ra mồ hôi từ bao giờ.
Trường Thanh Đằng là một ngôi trường dành cho giới quý tộc có tiếng trong thủ đô, nằm ở khu thành cũ.
Chiếc xe Mercedes-Benz đậu ngoài cổng trường, Thanh Long bước xuống xe, gương mặt của hắn dần dần trở nên hiền hậu, hắn mặc đồ bình thường, trông cứ như là phụ huynh ba tốt đến đón con trai con gái đi học về.
“Bác Hoắc, cháu ở đây này!”.
Đột nhiên có giọng nói non nớt của một bé gái vang lên.
Một cô bé trông có vẻ rất thanh tú chạy chầm chậm đến bên hắn.
Nụ cười hiền từ nở trên mặt Thanh Long, hắn sờ đầu của cô bé rồi nói: “Tố Nhi, con có nghiêm túc đọc cuốn sách bố nuôi mua cho lần trước không?”.