Một chiếc xe thương vụ màu đen đỗ trước cửa, mấy chàng trai trẻ ánh mắt sắc bén bước chậm xuống từ bên trong.
Người đi đầu mặc sườn xám nam cổ xưa, chừng năm mươi tuổi, ánh mắt cay độc âm u.
Đây chính là Lâm Huyền Đồ đến núi Trường Thanh đe doạ Ninh Khuyết.
“Các người là ai? Đến toà nhà Lâm thị làm gì…”.
Vào lúc Lâm Huyền Đồ dẫn theo một đám người hùng hổ đi tới trước toà nhà.
Ám vệ nhà họ Ninh trông coi cửa lớn nghiêm túc tiến lên muốn ngăn cản bọn họ.
“Cút!”.
Lâm Huyền Đồ hừ lạnh, vung tay một cái.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên dẫn tới một trận gió mạnh thổi quét cả sảnh lớn.
Loảng xoảng, âm thanh như sấm trực tiếp làm vỡ tất cả thuỷ tinh trong sảnh lớn, khiến nó rơi xuống đầy đất.
Mà mấy ám vệ nhà họ Ninh tiến lên muốn chặn đường kia cũng bị đánh bay trong nháy mắt rồi ngã ầm xuống đất, thất khiếu chảy máu, cả người run rẩy.
Mọi người thậm chí còn chưa đụng vào tay áo của Lâm Huyền Đồ đã bị đánh ngã quỵ dưới đất trong nháy mắt.
Nội công bộc phát kinh khủng đến mức này đã tới cấp bậc không thể tưởng tượng nổi rồi.
Cảnh này khiến tất cả nhân viên bảo vệ trong sảnh lớn đều tỏ vẻ kiêng dè.
Nhân viên bảo vệ ở đây cũng đều là những tinh nhuệ xử lý công việc ở thế giới ngầm của nhà họ Ninh, bản lĩnh của ai cũng không tầm thường.
Nhưng thật sự thua kém nhân vật lớn trong giới lánh đời như Lâm Huyền Đồ quá xa.
Chỉ đối mặt thôi đã sợ đến đứng hình rồi.
Bọn họ có thể cảm giác được hơi thở nguy hiểm đến mức nào phát ra từ trên người người đàn ông mặc sườn xám này.
Không còn ai dám tiến lên ngăn cản Lâm Huyền Đồ nữa.
Lâm Huyền Đồ dẫn đầu một đám thanh niên tinh nhuệ bước vào thang máy của toà nhà Lâm thị.
Cùng lúc đó.
Trong một phòng họp nào đó trên tầng mười chín của toà nhà Lâm thị.
Mấy người đàn ông khí chất bất phàm, nét mặt nặng nề ngồi trên bàn họp dài.
Ninh Khuyết, Vu Tắc Thành, Diệp Hắc, Hoàng Thanh Sam, Long Dương.
Mấy đại tướng Lâm Ẩn sắp xếp ở thủ đô đều đang ngồi ở đây.
Tuỳ tiện chọn một người trong năm người này ra, đi tới đâu của thủ đô không phải ông trùm oai phong, thế lực ngập trời chứ?
Trên người bọn họ đều gánh vác công việc quan trọng Lâm Ẩn giao cho, gánh vác một phần đế quốc thương mại to lớn của Lâm Ẩn ở thủ đô.
Bây giờ lại tập trung với nhau, sắc mặt ai cũng cực kỳ nặng nề.
Chỉ vì kẻ thù mạnh là Lâm Huyền Đồ đã đến.
Lâm Huyền Đồ không chỉ có sức mạnh võ công khủng bố hơn người, phía sau còn có nhà họ Lâm ở Lang Gia đủ đàn áp thế tục.
Trong tình huống không có tin tức của Lâm Ẩn, năm người bọn họ đều không thể quyết định, chỉ có thể cùng nhau bàn bạc cách giải quyết.
“Khụ khụ”, Long Dương ho khan hai tiếng, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Mọi người, bây giờ sếp Lâm chưa trở về, Lâm Huyền Đồ lại đến tạo áp lực”.
“Có vẻ mọi người đều không thể quyết định, không bằng chúng ta tạm thời tránh đi mũi nhọn, né tránh Lâm Huyền Đồ trước. Đợi sếp Lâm về rồi hẳn quyết định cũng không muộn. Dù sao chuyện thành Thiên Long quá quan trọng, nếu quyết định sai, xảy ra vấn đề lớn, thì đến lúc đó sếp Lâm trách tội, chúng ta cũng khó nói”.
Long Dương cẩn thận phát biểu ý kiến của mình.
Trong năm người ngồi ở đây, thân phận địa vị của Long Dương là thấp nhất, hắn ta hiểu rõ sức nặng của mình dưới trướng Lâm Ẩn.
So với hai người đi theo Lâm Ẩn từ sớm là Vu Tắc Thành và Ninh Khuyết, không nói đến năng lực cá nhân, trình độ tin tưởng đều không thể bằng nổi.
Còn Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam, thực lực cá nhân của bọn họ rõ ràng mạnh hơn hắn ta một bậc.
Huống hồ địa bàn của Long Dương vốn là ở Cảng Thành, chỉ là đột nhiên bị Lâm Ẩn điều đến thủ đô làm việc, cũng không hiểu rõ mọi chuyện ở thủ đô.
Nói chuyện cũng khá cẩn thận dè dặt.
“Long Dương, tôi không đồng ý ý kiến của cậu!”, Vu Tắc Thành quyết đoán nói: “Các công ty sản nghiệp khác ở thủ đô là thế lực của vùng xám, chúng ta đều có thể bỏ đi, nhưng thành Thiên Long tuyệt đối không thể đưa cho Lâm Huyền Đồ. Nếu không, đợi khi anh Ẩn trở về, chúng ta còn có cái gì để gặp anh Ẩn?”.
Nghe thấy Vu Tắc Thành phản đối, sắc mặt Long Dương càng nặng nề hơn, thoáng chốc không biết nên tiến lùi thế nào.
“Anh Vu, ý kiến cá nhân của tôi là thế, nên quyết định thế nào vẫn là mọi người cùng nhau bàn bạc đưa ra kết quả”, Long Dương hơi xấu hổ nói.
“Ninh Khuyết, ông thấy sao? Thành Thiên Long này là anh Ẩn giao cho ông quản lý. Ông nói nghe xem”, Vu Tắc Thành nghiêm mặt hỏi, ánh mắt cũng mang chút lo âu.
Ninh Khuyết im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Thành Thiên Long liên quan đến rất nhiều mặt, tuyệt đối không thể bỏ được, đây là chuyện không thể nghi ngờ”.
“Chuyện trong giới thương nghiệp, tôi đều có thể xử lý rõ ràng. Nhưng nhân vật như Lâm Huyền Đồ, tôi cũng không biết nên đối phó thế nào nữa”.
Im lặng một lát, Ninh Khuyết nhìn về phía hai người Diệp Hắc, nghiêm mặt hỏi: “Về mặt này, ông Hoàng và cậu Diệp thấy sao?”.
Lúc này, mọi người đều nhìn về phía Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam.
Dù sao hai người này mới là cao thủ tuyệt thế thật sự.
Trước mắt, dưới trướng Lâm Ẩn cũng chỉ có hai người có thể đối mặt phân cao thấp, chiến đấu với Lâm Huyền Đồ.
“Tôi có thể bất chấp tính mạng đấu một trận vì cậu Ẩn”, Hoàng Thanh Sam bày tỏ thái độ, không nói gì nhiều.
Ninh Khuyết trịnh trọng gật đầu, nhìn về phía Diệp Hắc.
“Cậu Diệp thì sao?”.
Trên mặt Diệp Hắc không có quá nhiều cảm xúc, dường như đang im lặng suy nghĩ điều gì đó.
Mọi người đều đang đợi Diệp Hắc lên tiếng.
Diệp Hắc là người có cảm giác rất thần bí trong mấy đàn em của Lâm Ẩn, khí chất đó rất giống với anh Ẩn, khiến người ta cảm thấy sâu không lường đường.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Diệp Hắc mới là thân tín tuyệt đối của Lâm Ẩn.
“Tôi có thể ngăn cản Lâm Huyền Đồ trong thời gian một nén nhang”, Diệp Hắc chậm rãi nói: “Tiến hay lùi, đều có thể làm được”.
“Nhưng nếu muốn tiêu diệt Lâm Huyền Đồ thì rất khó”.
“Kế hoạch bây giờ ngoài kéo dài thì không còn cách nào tốt hơn nữa”.
Diệp Hắc cũng có vẻ hơi chua xót và bất đắc dĩ.
Việc Lâm Huyền Đồ đến đây cũng làm hắn thấy rất khó giải quyết, không có cách nào với người này cả.
Chỉ là dù sao Diệp Hắc cũng từng là thủ lĩnh Hắc Long Vệ, từng gặp rất nhiều sóng to gió lớn, trong lòng cũng không quá bối rối.
Ầm!
Đúng vào lúc mọi người còn đang bàn bạc, bên ngoài phòng họp đột nhiên vang lên một tiếng nổ vang.
Vách tường xi măng trên hành lang bị người ta trực tiếp làm nổ tung thành mấy lỗ thủng lớn.
Lâm Huyền Đồ đến rồi.
Ông ta cười lạnh, khinh thường nhìn mấy người Ninh Khuyết và Diệp Hắc đang ngồi.
Phía sau ông ta còn có mấy thanh niên đi theo.
“Đang họp à? Bàn xem nên nghênh đón tôi thế nào sao?”.
Lâm Huyền Đồ cười lạnh, nghênh ngang kéo một cái ghế bên cạnh bàn họp, kiêu căng ngồi xuống.
Ông ta tựa như không có chuyện gì nhìn thoáng qua mọi người, chậm rãi nói: “Các người đều là cấp dưới của Lâm Ẩn, có lẽ các người hiểu rõ vì sao tôi đến đây”.
“Tôi cũng không nhiều lời nữa”.
“Trong vòng một ngày, chuyển giao tất cả mọi thứ ở thành Thiên Long cho tôi”.
“Nếu không, tất cả các người, đều phải chết”.
Trong giọng điệu chậm rãi của Lâm Huyền Đồ còn lộ ra sát khí lạnh như băng, lập tức khiến bầu không khí trong phòng họp trong nháy mắt như đóng băng.