"Láo toét! Thằng nhóc con anh dám nói năng như thế trước mặt sếp Lâm hả?".
Hồ Thương Hải giận dữ hét lên, ông ta trừng mắt nhìn anh Lữ.
Nếu không phải đang ở nơi công cộng thì ông ta đã muốn giết người rồi.
Đại trưởng lão Lâm Ẩn có địa vị thế nào chứ?
Ở những thành phố lớn như thủ đô, Lâm Ẩn chính ông lớn sừng sỏ, là nhân vật nổi tiếng mũi nhọn trong lĩnh vực kinh doanh, chính trị và quân sự. Ai gặp Lâm Ẩn mà không phải kính cẩn lễ phép cơ chứ?
Tên tuổi của Lâm Ẩn ở thủ đô đã được lan truyền khắp mười một tỉnh Giang Bắc của Long Quốc từ lâu rồi.
Thế mà ở cái huyện nhỏ bé này lại có người dám lớn lối kiêu ngạo trước mặt đại trưởng lão!
Anh Lữ sững sờ một lát, gã có hơi ngạc nhiên trước cơn tức giận đột ngột của Hồ Thương Hải.
Gã nheo mắt lại đánh giá Hồ Thương Hải đang đằng đằng sát khí trước mặt, rồi lại nghi ngờ quay sang nhìn Lâm Ẩn.
Sau đó trên mặt anh Lữ xuất hiện vẻ hài hước.
"Chà chà? Hai người định dọa Lữ Duệ tôi sao?", anh Lữ giễu cợt nói: "Nghe giọng nói của hai người thì có vẻ là người huyện ngoài tới nhỉ? Nghĩ trên người có vài đồng bạc thì có thể tỏ vẻ ông lớn ở huyện Giang Nguyệt này hả?".
"Còn dám dọa ông đây nữa, cũng không tự biết soi gương xem bản thân là cái thá gì?".
Lữ Duệ cười lạnh lùng nói, trong lòng gã vô cùng coi thường Lâm Ẩn và Hồ Thương Hải.
Theo như gã đoán thì Lâm Ẩn và Hồ Thương Hải là người huyện ngoài đi ngang qua huyện Giang Thành, hoặc là dân tới đây kinh doanh mà thôi. Nhìn bề ngoài trông chỉ giống như người bình thường, không giống giàu có phú quý gì.
Nếu không Lâm Ẩn và Hồ Thương Hải ra ngoài sẽ không vênh váo như thế.
Cũng không nghĩ xem Lữ Duệ gã có địa vị thế nào ở huyện Giang Nguyệt này, gã là con trai của huyện trưởng tiền nhiệm, gã còn quen biết cả hai giới trắng đen, việc làm ăn cũng vô cùng lớn.
Ở Giang Thành này hắn cũng được coi như là người có quyền có thế.
Lữ Duệ cũng không thèm để ý tới cái đám từ huyện ngoài đến.
"Đúng là gây chuyện đấy, thì sao nào? Ông già chết tiệt không biết trời cao đất dày như ông cũng dám lớn tiếng với anh Lữ hả? Ông già hồ đồ này?".
"Mẹ kiếp, anh Lữ giữ thể diện cho chúng mày, muốn bàn bạc đổi cho chúng mày một căn phòng khác, còn bao chúng mày ăn uống tối nay, như thế chưa đủ thể diện hả. Chúng mày nghĩ bản thân thật sự là ông to mặt lớn sao? Chúng mày nghĩ chúng mày là ai chứ?”.
Đúng lúc này hai anh chàng đi theo Lữ Duệ nổi đóa tại chỗ, bọn họ gào vào mặt Hồ Thương Hải.
"Anh Lữ, không cần nói lý với chúng nó nữa đâu. Hai cái đứa huyện ngoài này đúng là không biết tự lượng sức, cũng không nghĩ xem bản thân là ai mà dám tranh phòng Tẩm Viên với anh", một gã thanh niên nịnh nọt nói.
"Chỉ cần anh nói một câu, em lập tức bảo vài anh em ném bọn nó xuống nước, cho bọn nó tỉnh táo lại ngay".
Vừa nói xong thì có vài gã đàn ông khỏe khoắn đi đến đứng sau lưng Lữ Duệ.
Trong mắt đám đàn em này, Lữ Duệ chính là một nhân vật huyền thoại toàn năng của huyện Giang Nguyệt.
Ở huyện Giang Nguyệt, có chuyện gì mà anh Lữ không giải quyết được chứ?
Chưa kể hai tên huyện ngoài này, một người thì giống như sinh viên nghèo, còn một người thì là ông già yếu ớt.
Trông bộ dạng ngu đần thế này mà cũng dám lớn lối với anh Lữ?
Nếu khiến anh Lữ không vui, cho dù giết chết bọn chúng ở huyện Giang Thành này thì cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
“Ha ha”, Lữ Duệ đắc ý cười, gã có vẻ thích thú trước cảnh tượng oai phong như vậy, gã chậm rãi châm một điếu thuốc rồi khinh thường nhìn Lâm Ẩn và Hồ Thương Hải.
"Sự kiên nhẫn của ông có hạn. Loại tôm tép mấy người tự mình lăn ra khỏi khách sạn Tân Nguyệt đi, nếu khiến tôi tức giận thì đến cơm cũng không có mà ăn, chỉ có nước xuống sông ăn cá thôi đấy”, Lữ Duệ lạnh lùng nói, giọng điệu gã tràn đầy đe dọa.
Gã vừa dứt lời thì đám anh em xung quanh anh Lữ đã ào ào xông tới, muốn đánh Lâm Ẩn.
“Mấy người muốn làm gì? Còn dám đánh người?”, Hồ Thương Hải chắn trước mặt Lâm Ẩn, ông ta tức giận mắng.
Ông ta cũng không ngờ nhóm người này lại ngang ngược như vậy, đúng là một lũ lưu manh.
Hồ Thương Hải hành tẩu trên giang hồ nhiều năm, cũng không phải không không biết quy tắc ở đây.
Rõ ràng cái tên họ Lữ trước mặt chính là đại ca ở huyện Giang Nguyệt này.
Loại người như thế này ở đâu mà chả có, bọn họ nghĩ bản thân oai phong lắm, ai cũng phải sợ mình.
Nhưng thực tế lại chính là loại ếch ngồi đáy giếng chưa từng được ra thế giới bên ngoài, cũng chỉ có thể giương oai được trong miệng giếng nhỏ bé mà thôi.
"Ông già chết tiệt còn dám ngăn cản hả? Còn không tránh ra thì đừng trách chúng tao bắt nạt người già tàn tật nhé", đàn em của Lữ Duệ chế nhạo, gã coi Lâm Ẩn và Hồ Thương Hải như trò cười.
Theo quan điểm của bọn chúng thì Hồ Thương Hải và Lâm Ẩn đúng là người già và tàn tật.
"Cút ngay!"
Nói xong thì có vài gã đàn ông khỏe mạnh đi tới đẩy Hồ Thương Hải, khiến Hồ Thương Hải lùi lại sau hai bước.
"Bảo anh em ra tay nhẹ một chút, thằng nhóc kia trông yếu ớt lắm, còn cả ông già chết tiệt này nữa, đừng đánh mạnh quá. Dạy dỗ một chút rồi ném ra ngoài là được", Lữ Duệ ngậm điếu thuốc, vẻ mặt gã trào phúng nói.
Sắc mặt Hồ Thương Hải trầm xuống, ông ta nhìn Lâm Ẩn xin chỉ thị.
Lâm Âm không biểu cảm gì, anh gật nhẹ đầu.
Ầm!
Hồ Thương Hải lập bộc phát sức mạnh, cơ thể ông ta tỏa ra khí thế mạnh mẽ, ông ta xông lên đấm đá vài cái, một đấm đánh bay một người, một đá đá bay vài thanh niên cường tráng hơn mười mét.
Sau vài cú đấm đá thì đám thanh niên cường tráng xông lên đều bị Hồ Thương Hải đánh ngã lăn ra đất, mồm miệng rên la không ngừng.
"Ông! Mẹ nó không ngờ ông cũng cứng đầu thế? Còn định ngang ngược đối chọi với tôi hả?",vẻ mặt Lữ Duệ thoáng giật mình, sau đó gã tức giận ném điếu thuốc trong tay xuống trừng mắt nhìn Lâm Ẩn.
là người có tiếng tăm ở huyện Giang Nguyệt, vậy mà đàn em của gã lại bị hạ gục ngay trước mặt mọi người như thế? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì mất mặt cỡ nào chứ?
"Ông mặc kệ chúng mày là ai, nếu dám đánh người thì lập tức quỳ xuống xin lỗi cho ông! Nếu không đêm nay ông sẽ dìm chúng mày xuống sông hết!", Lữ Duệ tức giận nói.
Rõ ràng hành vi của Hồ Thương Hải không những không khiến Lữ Duệ sợ hãi, mà ngược lại còn làm cơn giận của gã bùng lên, gã cảm thấy vô cùng mất mặt.
Lữ Duệ nói xong thì lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại.
Hồ Thương Hải khẽ nheo mắt, trong mắt ông ta xuất hiện sát khí, ông ta nhìn Lâm Ẩn xin chỉ thị.
Gương mặt Lâm Ẩn không chút dao động,ra ngoài ăn bữa cơm thôi mà không ngờ lại lớn chuyện thế này.
Nhưng tên Lữ Duệ này có vẻ không muốn bỏ qua, gã nhất định phải làm lớn chuyện.
"Lâm Ẩn, em tới rồi. Hả? Chuyện gì vậy?".
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng vang lên một giọng nữ dễ nghe.
Trương Kỳ Mạt đã đến nhà hàng, gương mặt cô tràn đầy vui mừng nhìn Lâm Ẩn, nhưng sau khi nhìn thấy một đám bảo vệ cường tráng đứng ở đây thì khuôn mặt cô trở nên bối rối.
Trương Kỳ Mạt xuất hiện khiến tất cả mọi người đều quay sang nhìn.
Lữ Duệ cau mày nhìn chằm chằm Trương Kỳ Mạt, trong mắt gã hiện lên vẻ xấu xa tham lam, khi nhìn Lâm Ẩn thì vẻ mặt gã cũng có chút ghen tị.
“Kỳ Mạt, không sao đâu, xảy ra chút chuyện nhỏ thôi”, Lâm Ẩn cười nói.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn, đã đặt phòng trước rồi”, Lâm Ẩn nắm tay Trương Kỳ Mạt đi về phíaphòng Tẩm Viên.
Anh cũng lười để ý đến cái đám Lữ Duệ kia, cứ giao việc này cho Hồ Thương Hải xử lý là được.
"Đứng lại! Ai cho phép thằng tàn tật mày đi hả?".
"Không ngoan ngoãn xin lỗi ông mày! Thì hôm nay đừng hòng được ăn cơm!".
Lữ Duệ lạnh lùng nói, gã dẫn theo hai người đi tới chắn trước mặt Lâm Ẩn.
Gã nhìn Trương Kỳ Mạt với vẻ mặt đùa cợt rồi cợt nhả nói: "Người đẹp, đừng nói thằng ngu tàn tật này là bạn trai em nhé? Người đẹp khí chất như em không nên ở cùng với một thằng tàn tật thế này”.