Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 664: Anh muốn cô Lâm xin lỗi mình à?



Vợ chồng Lư Thái Hà biết người đàn ông tên Tạ Văn Sinh này, ông ấy là ông lớn xuất sắc trong huyện Giang Nguyệt, là người ai ai cũng biết.

Tập đoàn Tạ thị trong Giang Nguyệt là doanh nghiệp được đầu tư nhiều vốn nhất ở nơi này.

Tạ Văn Sinh là ông lớn hoạt động trong cả hia giới trắng lẫn đen.

Nhưng không ngờ người có địa vị cao như thế lại tỏ vẻ cung kính với Trương Kỳ Mạt?

Có thế nào thì vợ chồng Lư Thái Hà cũng không thể ngờ đến chuyện này.

“Ông Tạ, tôi nhờ ông mời hai người bọn họ ra khỏi bệnh viện, đừng ở đây làm phiền chồng tôi nghỉ ngơi”, Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt mà nói.

“Vâng, xin nghe theo lời dặn của cô Lâm”.

Tạ Văn Sinh gật đầu một cách cung kính, rồi sau đó, ông ấy quay sang nhìn hai vợ chồng Lư Thái Hà với ánh mắt lạnh lùng.

Đôi vợ chồng này cúi gằm đầu xuống, không dám ngẩng đầu lên nhìn Tạ Văn Sinh.

Ánh mắt Tạ Văn Sinh hằn lên sát khí, trông có vẻ uy nghiêm vô cùng.

Nhất là với những người làm ăn kinh doanh trong huyện Giang Nguyệt, chắc chắc tên tuổi của ông ấy tương đối đáng sợ, có thể giải quyết được chuyện ở nơi này.

“Nghe nói hai người các người muốn xông vào phòng bệnh của cậu Lâm à?”, Tạ Văn Sinh lạnh lùng chất vấn, giọng nói của ông ấy toát ra vẻ uy nghiêm mạnh mẽ.

Tạ Văn Sinh cũng tương đối tức giận khi nghe thấy việc này, ông ấy còn cảm thấy có nguy cơ rất lớn.

Dù gì việc phải chờ lệnh gần bệnh viện huyện là do ông trùm trên tỉnh, Thẩm Tam Gia chính miệng dặn dò.

Tạ Văn Sinh là anh em được Thẩm Tam Gia dẫn dắt, nhận ân huệ lớn từ gã, ông ấy có thể đạt được địa vị như ngày hôm nay là nhờ sự giúp đỡ và nâng đỡ của Thẩm Tam.

Nghe cách nói Thẩm Tam nói, cậu Lâm nằm viện ở tỉnh Giang Nguyệt là đại ca của Thẩm Tam Gia! Cô Lâm ở trước mặt ông ấy có thân phận vô cùng cao quý.

Tạ Văn Sinh không dám hỏi nhiều về thân phận của cậu Lâm thần bí này.

Nhưng trong lòng ông ấy biết rất rõ, đây là cơ hội thăng quan tiến chức mà Thẩm Tam Gia dành cho ông ấy, ông ấy phải xử lý chuyện này một cách nghiêm túc mới được.

Nếu như không xử lý ổn thỏa, thế thì không biết mình phải gánh chịu ngọn lửa giận đến mức nào của Thẩm Tam Gia.

“Không! Nhầm rồi! Tổng giám đốc Tạ, đây chỉ là sự hiểu nhầm thôi”, ông Tiền vội vàng đứng bật dậy, vừa cười bồi vừa giải thích.

“Tổng giám đốc Tạ, không phải chúng tôi muốn xông vào trong phòng bệnh của cậu Lâm mà chỉ là đến thăm cậu Lâm thôi. Cậu Lâm là người thân của chúng tôi”, ông Tiền không còn hung hăng như khi nãy nữa mà ăn nói khép nép.

“Phải đấy, tổng giám đốc Tạ, ông Tiền của nhà chúng tôi mở công ty công trình xây dựng Tiền Hưng trong huyện, lần trước đã từng gặp anh rồi, không biết anh có ấn tượng gì không, cũng là người quen cả mà”, Lư Thái Hà cười bồi, lôi kéo làm thân với Tạ Văn Sinh.

Lúc bấy giờ, trong lòng hai người họ đều cảm thấy áp lực nặng nề,

Vào giây phút Trương Kỳ Mạt gọi Tạ Văn Sinh đến đây, bọn họ bèn biết ngay mình đã chọc phải tổ ong vò vẽ, rước lấy phiền phức lớn vào người rồi.

Còn Lâm Ẩn nằm trong phòng bệnh kia…

Hình như thật sự không phải là hạng tầm thường.

Không ngờ Lâm Ẩn đã hôn mê mà vẫn còn sức ảnh hưởng lớn đến như vậy trong huyện Giang Nguyệt, có thể khiến cho ông trùm địa phương như Tạ Văn Sinh canh gác bảo vệ cho mình…

Rốt cuộc tài năng của anh lớn đến mức nào?

“Người quen?”.

Tạ Văn Sinh nhíu mày lại, ông ấy lạnh lùng liếc mắt nhìn ông Tiền.

“Tôi có quen anh sao?”, Tạ Văn Sinh lạnh giọng mà nói.

“A…”, ông Tiền lau mồ hôi trên trán rồi nói với vẻ căng thẳng: “Tổng giám đốc Tạ, anh không quen biết tôi nhưng tôi quen biết anh, dù gì anh cũng là ông lớn ở huyện Giang Nguyệt”.

“Chuyện này hôm nay chỉ là hiểu nhầm mà thôi. Anh đừng hiểu nhầm, chúng tôi chỉ đến thăm cậu Lâm chứ nào có xông vào đâu”, ông Tiền vừa cười vừa nói.

“Đến thăm cậu Lâm? Các người có tư cách đến thăm cậu Lâm sao?”, Tạ Văn Sinh lạnh giọng chất vấn.

Nói đùa kiểu gì thế, cậu Lâm nằm trong bệnh viện huyện Giang Nguyệt là đại ca của Thẩm Tam Gia.

Đến cả cấp dưới chạy việc như Tạ Văn Sinh ông ấy còn không có tư cách chào hỏi cậu Lâm.

“Tôi, tổng giám đốc Tạ, tôi, tôi và cậu Lâm cũng xem như có quan hệ thân thích. Đây chỉ là hiểu nhầm mà thôi…”, ông Tiền cười bồi rồi cất tiếng giải thích.

Tạ Văn Sinh nhíu mày lại, bảo vệ mặc vest bên cạnh rục rịch chuẩn bị lôi hai vợ chồng ông Tiền ra ngoài bất kỳ lúc nào.

“Này, chú Trương, Nhã Huệ, hai em nhìn xem lớn chuyện đến cỡ nào rồi kìa, đây chỉ là sự hiểu lầm trong nhà chúng ta mà thôi. Sao lại kêu gọi nhiều người đến kia chứ”, Lư Thái Hà vội vàng nhìn sang Lư Nhã Huệ và Trương Tú Phong, bà ta dịu giọng nói chuyện với họ.

Hai vợ chồng thật sự đã bi Tạ Văn Sinh làm cho sợ chết khiếp.

Dù gì người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trông có vẻ rất nho nhã trước mặt hai người bọn họ là người có thể hô mưa gọi gió trong vùng xám, ông trùm trong chốn giang hồ, khiến cho những người trong huyện Giang Nguyệt phải sợ hãi khi nghe thấy tên tuổi của ông ấy.

Nếu hôm nay không thương lượng được thì lớn chuyện rồi.

“Ôi, Kỳ Mạt, tại dì và dượng không tốt, nói năng không phù hợp, cháu cũng đừng để bụng”, Lư Thái Hà cười bồi rồi nói: “Dì xin lỗi cháu, dì và dượng đến bệnh viện cũng chỉ để thăm Lâm Ẩn thôi chứ thật sự không có ý gì khác đâu”.

Nghe thấy lời xin lỗi của Lư Thái Hà, sắc mặt Trương Kỳ Mạt xanh mét, cô không nói gì.

Khi nãy hai người bọn họ xông vào trong bệnh viện, còn giở giọng sỉ nhục Lâm Ẩn, cô không tài nào tha thứ được.

“Còn nói là không có ý gì khác? Thế ban nãy dì và dượng còn kêu tôi phải xin lỗi hai người? Hai người đã nói Lâm Ẩn thế nào hả?”, Trương Kỳ Mạt gắt gỏng.

“Đừng nhiều lời với tôi nữa, lập tức đi ra khỏi bệnh viện huyện ngay, tôi không muốn nhìn thấy hai người nữa”.

“Cái gì?”.

Nghe thấy thế, Tạ Văn Sinh sợ hết hồn, sắc mặt ông ấy toát ra vẻ kinh ngạc.

Ông ấy nhìn Lư Thái Hà và ông Tiền với ánh mắt hằm hằm sát khí rồi lạnh giọng mà hỏi: “Hai người dám bắt cô Lâm phải xin lỗi mình à?”.

Sau khi nghe hết câu chuyện này, trong lòng Tạ Văn Sinh vô cùng kinh ngạc.

Nói đùa cái kiểu gì đấy, không ngờ lại có người bắt cô Lâm phải xin lỗi trong huyện Giang Nguyệt, địa bàn của ông ấy?

May mà ông ấy đến kịp, nếu như để cho cô Lâm chịu uất ức.

Chắc hẳn Tạ Văn Sinh ông ấy xong đời rồi.

Phải biết rằng Thẩm Tam Gia đã dặn đi dặn lại rằng phải bảo vệ cô Lâm và cậu Lâm an toàn.

Nếu như để xảy ra một chút chuyện nhỏ nào thôi cũng sẽ hỏi tội Tạ Văn Sinh ông ấy.

Một người có thân phận cao quý như cô Lâm gần như liên quan đến tính mạng của cả nhà Tạ Văn Sinh ông ấy đấy!

“Không phải thế… Khi nãy bảo Kỳ Mạt xin lỗi chẳng qua vì tức giận quá thôi. Chúng tôi thật sự không có ý này”, Lư Thái Hà vội vàng giải thích.

Bốp! Bốp!

Hai người bọn họ vừa mới dứt lời.

Tạ Văn Sinh đã giáng hai cái tát thật mạnh vào mặt vợ chồng Lư Thái Hà, khiến cho gương mặt bọn họ sưng đỏ.

“Các người là cái thá gì? Đến cô Lâm và cậu Lâm mà cũng dám đụng sao?”, Tạ Văn Sinh lạnh giọng mà hỏi: “Lập tức cút đi ngay cho tôi! Có nghe thấy không?”.

“Còn dám bất kính với cậu Lâm và cô Lâm nữa thì hai người đừng hòng sống tiếp ở huyện Giang Nguyệt!”.

Sau khi nói dứt lời, Tạ Văn Sinh ra hiệu cho hai bảo vệ gần đấy bằng ánh mắt, bọn họ vội vàng kéo vợ chồng Lư Thái Hà đi ra ngoài.

Lư Thái Hà và ông Tiền tỏ vẻ tủi thân và nhục nhã, bọn họ muốn nổi giận nhưng lại không dám.

Bọn họ bị hai cái tát của ông Tiền đánh đến ngu ngơ hẳn ra.

Vốn dĩ còn định đến bệnh viện hóng chuyện cười của thằng con rể vô dụng trong nhà Trương Kỳ Mạt kia.

Nhưng đến đàn em gác cửa của người ta cũng là ông trùm xuất sắc trong huyện Giang Nguyệt…

Làm sao họ có mặt mũi nào mỉa mai người ta được?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.