Thanh Long cau mày, khuôn mặt xuất hiện vẻ ngưng trọng, hắn buông chén trà trong tay xuống rồi ngẩng đầu nhìn về phía ông lão mặc sườn xám nam.
“Đúng vậy, ngài Cố cực kỳ coi trọng việc cấp dưới Hắc Long Vương và Hắc Long Vệ của ông ta mất tích”, ông lão mặc sườn xám nam nghiêm mặt nói.
Ông lão mặc sườn xám nam chậm rãi nói: "Hơn nữa tung tích gần đây của Hắc Long Vương cũng không có chút manh mối nào, không tra ra được ngài ấy đã mang người đi đâu, đi làm gì".
Thanh Long Vương nghe thấy vậy thì hơi nheo mắt lại, ánh mắt hắn phức tạp.
Ông lão mặc sườn xám nam đến đây báo tin chính là sứ giả truyền tin của ngài Cố, được gọi là sứ giả Tư Không.
Mọi hành động, lời nói hay cử chỉ của ông ta đều đại diện cho ý định và mong muốn của phủ quân Long phủ là ngài Cố.
Ngài Cố duy trì được quyền lực tuyệt đối ở Long phủ.
Thậm chí ở thế giới ngầm của Long Quốc ngài Cố cũng là Thiên Vương uy chấn thiên hạ, một mình lão ta san bằng bảng Thiên, được phong hào Thiên vương.
Một nhân vật huyền thoại như vậy lại đánh tiếng với Thanh Long, áp lực như thế nào không cầnnghĩ cũng biết.
Phải biết rằng Thanh Long là người có chức vụ cao trong Long Phủ, hắn là một trong năm Long Vương, nhưng cũng chỉ gặp được ngài Cố vài lần.
Thiên vương Cố này dù đối nội hay đối ngoại thì đều được giữ kín vô cùng bí mật.
“Có liên quan tới Thanh Xà…”, Thanh Long Vương nói lẩm bẩm, hắn đang suy nghĩ gì đó.
Lời sứ giả Tư Không không nhiều lắm nhưng số lượng tin tức lộ ra thật sự vô cùng lớn.
Thanh Xà là một thanh niên tài giỏi được hắn đào tạo kỹ lưỡng, nên hắn rất tin tưởng Thanh Xà, Thanh Xà cũng được xem là tâm phúc của hắn.
Thế nhưng không ngờ sứ giả truyền tin lại nói Thanh Xà có liên quan mật thiết tới Hắc Long Vương?
Không ngờ Hắc Long Vương lại có thể sắp xếp gián điệp ngay dưới mắt hắn được?
Đều là năm Long Vương của Long phủ, Thanh Long Vương và Hắc Long Vương không được can thiệp vào chuyện của nhau, mỗi người thực hiện nhiệm vụ riêng của mình, mỗi người có phạm vi thế lực riêng.
Cả hai chưa có qua lại gì, thậm chí ở trong nội bộ còn tồn tại quan hệ cạnh tranh quyền lực.
“Ngài Thanh Long, xin ngài giải thích rõ ân oán giữangài và Hắc Long Vương. Nếu có bí mật gì trong đó thì mong ngài có thể nói hết”, Sứ giả Tư Không nghiêm mặt nói.
"Ngoài ra ngàicó suy nghĩ gì về việc Hắc Long Vương mất tích?".
Sứ giả Tư Không, chuyện này rất lớn, bổn tọa không dám nói bừa", Thanh Long Vương trầm giọng nói: "Bổn tọa trước giờ chưa từng hỏi thăm chuyện về Hắc Long Vương,cũng chưa từng chú ý hành động của hắn ta".
"Ông phải biết Hắc Long Vương là người quản lý Long phủ ở Long Quốc do ngài Cố bổ nhiệm...", Thanh Long Vương chậm rãi nói: "Hắn ta ở Cảng Thành, là người đại diện cho Long phủ xử lý mọi chuyện trong địa phận Long Quốc".
"Bổn tọa và hắn ta nước sông không phạm nước giếng, trước giờ tôi không vượt qua phạm vi quyền lực của hắn ta, cho nên tôi không biết chuyện này".
Thanh Long Vương ở thủ đô, hắn chịu trách nhiệm quản lý thế lực ở thủ đô. Còn Hắc Long Vương lại ở Cảng Thành, hắn ta nghênh ngang thống trị mọi thứ, chịu trách nhiệm điều hành công việc ở nước ngoài, hơn nữa hắn ta còn đảm nhiệm chức vụ quản lý khu vực Long Quốc.
Nói về thực lực và thế lực thì Thanh Long cũng không kém cạnh gì Hắc Long Vương.
Nhưng xét về vị trí quyền lực trong Long phủ thì Thanh Long kém hơn một chút.
Vì vậy từ trước tới giờ hắn đều chấp hành nghiêm chỉnh nội quy, an phận trông coi địa bàn của bản thân.
Hắn cũng rất sửng sốt và ngạc nhiên về chuyện Hắc Long Vương mất tích, đồng thời cũng rất tức giận vì việc Hắc Long Vương đã sắp xếp tai mắt ở chỗ hắn.
“Ngài Thanh Long, ngài nói không sai, Hắc Long Vương là người quản lý khu vực Long Quốc, cũng là người mà trước kia ngài Cố bổ nhiệm và giao cho quyền lực", sứ giả Tư Không từ tốn nói: "Hình như lúc trước ngài cũng muốn cạnh tranh vị trí này, ngài còn cảm thấy bất mãn vì việc Hắc Long Vương giành được chức vị đấy...".
“Điều này…”.
Thanh Long Vương nghe thấy vậy thì nhìn thoáng qua sứ giả Tư Không, hắn trầm giọng nói: "Sứ giả, lời này có ý gì?".
“Ngài có thể khá yên tâm, đây không phải ý của tôi mà là ý của ngài Cố”, sứ giả Tư Không nghiêm mặt nói: "Ngài Cố có ý để ngài tiếp nhận vị trí người quản lý Long Quốc".
"Hả?"
Đôi mắt Thanh Long Vương bừng sáng, ánh mắt hắn xuất hiện tia sắc bén giống như lưỡi đao, hắn nhìn chằm chằm vào sứ giả Tư Không.
Sứ giả Tư Không cười rồi kéo ghế ra ngồi đối diện Thanh Long Vương, ông ta chậm rãi rót cho mình một chén trà, sau đó từ từ nếm thử một ngụm.
Ông ta thong thả nói: “Ngài Thanh Long, không cần cảm thấy bất ngờ đâu".
"Thực lực và năng lực võ công của ngài vốn không kém Hắc Long Vương. Lúc trước ngài Cố cũng có ý muốn để ngài quản lý công việc của Long Quốc. Nhưng mà ngài Cố có một nhiệm vụ và sứ mệnh đặc biệt muốn giao cho Hắc Long Vương làm".
“Nhiệm vụ bí mật đặc biệt đó rất phù hợp với tính cách âm hiểm xảo trá của Hắc Long Vương. Đây mới là nguyên nhân ngài Cố bổ nhiệm Hắc Long Vương quản lý công việc của Long Quốc, chứ không phải là vì ngài kém hơn Hắc Long Vương".
"Phải biết rằng căn cứ ở thủ đô này gian khổ hơn căn cứ ở Cảng Thành nhiều. Ngài Cố yên tâm giao thủ đô cho ngài, chứng tỏ ngài ấy rất coi trọng ngài".
Sứ giả Tư Không dùng lời nói trấn an Thanh Long.
Nhưng biểu cảm trên mặt Thanh Long Vương không hề thay đổi, hắn lạnh lùng như một cỗ máy vậy.
Sau khi nhắc đến việc tiếp nhận chức vụ, khí thế trên người hắn đã thay đổi cực lớn.
“Là nhiệm vụ đặc biệt gì?”, Thanh Long Vương trầm giọng hỏi.
Sứ giả Tư Không đặt chén trà xuống, ông ta nghiêm túc nhìn về phía Thanh Long Vương nói: "Đi tìm người thừa kế của phủ quân tiền nhiệm để lại!"
"Không chỉ tìm ra tên phản nghịch Long phủ này, mà còn phải bắt sống giao cho ngài Cố. Đây chính là nhiệm vụ đặc biệt mà Hắc Long Vương phải thực hiện".
“Chắc hẳn ngài cũng đã từng nghe qua việc này rồi?”, sứ giả Tư Không dò hỏi thử.
"Sứ giả, ông không cần nghi ngờ bổn tọa. Bổn tọa đã từng nhận được ân tình của phủ quân tiền nhiệm, nhưng tôi cũng đã dành cả nửa đời người chiến đấu trên lưng ngựa cho Long phủ, món nợ này đã trả sạch từ lâu rồi".
"Còn vềviệc người thừa kế của phủ quân tiền nhiệm, bổn tọa không liên quan gì tới kẻ đó, cũng không biết kẻ đó là ai".
Thanh Long Vương quả quyết nói.
Hắn nghe ra ý tứ thật sự trong lời nói của sứ giả Tư Không.
T hanh Long Vương là người cũ của Long phủ, hắn đi theo sư phụ Lâm Ẩn là Phủ Quân cũ chinh chiến giành thiên hạ, hắn đã phụ trách Thanh Long vệ hơn mười năm.
Trước kia khi ngài Cố chưa nổi dậy, lúc đó lão ta vẫn là môn chủ Thiên Môn của Long phủ, nói về thân phận địa vị thì hắn cũng không kém ngài Cố là bao.
Thế nên sau khi ngài Cố nổi dậy giành được quyền lực, lên ngôi phủ quân của Long phủ, mặc dù lão ta cũng giao trọng trách cho Thanh Long Vương, nhưng vẫn một mực nghi ngờ hắn.
Nếu không cũng sẽ không đưa một tên Hắc Long Vương từ bên ngoài tới lên vị trí người quản lý Long Quốc, ngược lại người có thực lực cao cường hơn là hắn lại bị gạt sang một bên,phải canh giữ khu vực thủ đô.
"Ồ", Sứ giả Tư Không cười: "Ngài Thanh Long, nghe ngài nói thì có vẻ ngài thật sự cam tâm tình nguyện tiếp nhận công việc này, đảm nhận vị trí của Hắc Long Vương, giúp ngài Cố truy tìm và giết chết người thừa kế củaphủ quântiền nhiệmđể lại?".
"Đương nhiên rồi", Thanh Long Vương nghiêm mặt nói.
"Những gì cần nói thì bổn tọa đã nói hết rồi. Ân tình của phủ quân tiền nhiệm bổn tọa đã trả hết từ lâu. Lúc trước bổn tọa cũng từng thay ngài Cố trấn áp bạo động trong nội bộ Long phủ, trong lòng tôi cũng vô cùng kính trọng ngài ấy”.
"Về phần truy tìm tung tích con cháu của phủ quân tiền nhiệm, bổn tọa cũng đã làm từ lâu rồi, thậm chí còn tra ra được một vài manh mối".